Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía Niên Ái, cô hiên ngang bước vào, câu nói phát ra khiến cho người đàn ông trung niên kia điêu đứng. Nhìn sơ qua một chút, ông Trần Kiên và bà Liễu Giai ngồi trên ghế sofa, Định Ngôn, Đình Luân và Phương Kì đứng bên cạnh. Xoay đầu một chút và người đàn ông trung niên tên Nhạc Văn đứng phía ngoài và điều cô không ngờ đến nhất là còn có Tuệ Mai đứng sau ông ta.
Niên Ái bước đến cuối người chào ông bà Trần:"Chào hai bác, con mới đến ạ"
Bà Liễu Giai khẩn trương đi đến đỡ lấy Niên Ái, giọng bà trìu mến:"Con về từ lúc nào? sao lại không báo trước"
Niên Ái mỉm cười đáp lại:"Con chỉ vừa về đến thôi ạ, vì nhớ hai bác nên muốn qua đây"
Niên Ái xoay lại, nhìn vào Nhạc Văn:"Thật không ngờ lại còn có một màn kịch hay thế này."
Ông Trần Kiên âu sầu:"Thật khiến con chê cười rồi"
Niên Ái vuốt tóc:"Không sao đâu ạ, người đáng chê cười phải là người dựng lên màn kịch này mới đúng."
Đôi mắt sắc bén lướt nhìn qua hai ba con nhà họ Nhạc, không cần nghĩ cũng biết bọn họ là đang cố ý dồn người khác vào đường cùng, nhưng họ tính toán kĩ lưỡng đến đâu cũng sẽ không bằng được với Niên Ái vì cô là người sẽ không có chuẩn bị mà chiến đấu.
Nhạc Văn sau một lúc thì đã lấy lại được khí thế hung hãn vừa nảy, dương dương tự đắc:"Cô lại là ai đây? cô nói vậy lại có ý gì?"
Niên Ái điềm nhiên, giọng cũng mỏng đi một tone:"Lê Niên Ái"
Niên Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446273/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.