Như một phản xạ tự nhiên, Niên Ái lao đến giường của ông, tay cầm lấy tay ông, nước mắt trên mi không biết từ bao giờ đã tuông trào ra.
Chất giọng bởi vì xúc động mà biến đổi:"Ba à có phải ba tỉnh lại rồi đúng không?"
Mọi người sững sốt với hành động của cô, Niên Ái hét lên:"Bác sĩ, mau gọi bác sĩ."
Lời hét chói tay của Niên Ái làm cho mọi người bừng tỉnh sau vài giây, Kiệt Tâm hớt hải chạy ra ngoài tìm bác sĩ nhanh nhất có thể, chưa đến 5 phút bác sĩ đã đến.
Vì để tiện cho bác sĩ thăm khám, Định Ngôn đành đỡ Niên Ái rời khỏi người ông. Sau một lúc kiểm tra toàn thể, vị bác sĩ trung niên trên môi nở một nụ cười rạng rỡ nhìn gia đình cô.
Bác sĩ:"Chúc mừng cả nhà, ông nhà đã có dấu hiệu tỉnh lại"
Bác sĩ:"Rất có thể chỉ ít phút nữa là ông nhà sẽ hoàn toàn tỉnh táo"
Bà Lệ Chi vì mừng quá đôi mắt cũng ngấn lệ:"Thật sao?, cảm ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ kia vẫn luôn nở nụ cười:"Không có gì, là trách nhiệm của tôi thôi"
Nói rồi, bác sĩ kia quay gót rời khỏi phòng bệnh, Niên Ái lại tiếp tục tiến đến nắm chặt lấy tay ông Mạc Minh. Cô không nói gì cả chỉ nhìn ông, sự hân hoan trong lòng dân lên tột đỉnh khi thấy mí mắt ba mình dần dần chuyển động mở ra.
Có thể nói tất cả người trong căn phòng điều háo hức trong chờ, đôi mắt ông Mạc Minh nhanh chống mở hết ra, thần thức cũng như đã được trở lại toàn vẹn. Ông nhìn xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446269/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.