Dường như khi con người chờ đợi trong sự lo sợ thì khoảng thời gian như được kéo dãn ra một cách kì lạ, từng giây từng phút trôi qua điều như ngạc thở. Chỉ mới hơn 30 phút nhưng cứ như đã trãi qua một thập kỷ sống ở trên đời, không một chút động tĩnh, vẫn cứ im lặng như vậy thi thoảng lại có một y tá ra vào phòng cấp cứu.
Đồng hồ hiện hơn 3 giờ sáng, phòng cấp cứu tắt đèn. Một bác sĩ mở cửa bước ra, lúc ấy Niên Ái vừa mừng vừa sợ, không biết điều tiếp theo đây diễn ra sẽ là gì? một cuộc tái sinh hay là một cái chết vĩnh viễn.
Bà Lệ Chi như lấy hết tất cả sức lực lao đến chỗ bác sĩ, bà níu lấy cánh tay bác sĩ trước mặt cố gặn hỏi những chuyện đè nén trong lòng suốt mấy tiếng qua.
Bà rưng rưng, khuôn giọng không giữ được nói ra mấy lời lấp bấp:"Chồng...chồng tôi sao rồi bác sĩ"
Bác sĩ nhìn bà, thở ra một cái:"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi"
Nụ cười lóe hẵng lên môi của của bà Lệ Chi lẫn Niên Ái, nhưng niềm vui chưa bao lâu, lại như bị một câu nói tiếp theo của vị bác sĩ trước mặt làm cho tắt hẳn.
Bác sĩ:"Nhưng vì chấn thương ngay vùng não quá nặng, rất có thể ông nhà sẽ không thể tỉnh lại và sống đời thực vật"
Bà như chết lặng khi bác sĩ nói hết câu, đời người suy cho cùng cũng chỉ có 2 điều đáng chú ý, chính là sự sinh ra và sự chết đi. Vinh hoa phú quý, ơn nghĩa thù hận đến cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446263/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.