Sáng hôm sau, Niên Ái bị đánh thức bởi tiếng lộp cộp vang lên từ phòng bếp. Cô lờ đờ mở cửa phòng bước ra tay dụi dụi mắt mấy cái, cô sãi bước xuống nhìn thấy anh đang nấu bữa sáng.
Niên Ái giật mình:"Sao cậu vẫn chưa đi?"
Định Ngôn:"Tớ nấu bữa sáng rồi mới đi"
Niên Ái nghi ngờ:"Có phải Quang Vỹ nó từng cứu mạng cậu đúng không?"
Định Ngôn khó hiểu:"Sao cậu lại hỏi vậy?"
Niên Ái:"Nếu như nó không cứu mạng cậu thì sao cậu lại nghe lời nó thế? Cậu chăm tớ cả một đêm bây giờ còn nấu bữa sáng cho tớ nếu không nợ Quang Vỹ cái gì lớn sao cậu lại tốt với tớ như thế?"
Định Ngôn:"Cũng không hẳn là vì Quang Vỹ không đâu"
Câu nói của anh xâm lấn vào não bộ của cô, Niên Ái nhận ra ngụ ý của lời nói. Không vì Quang Vỹ lẽ nào là vì cô, thích cô sao?
Niên Ái muốn chắc chắn hỏi rõ:"Không hẳn vì Quang Vỹ?"
Định Ngôn giải thích:"À, do lúc tối cậu giúp tớ mấy chuyện"
Niên Ái có chút hụt hẫng:"Cũng không có gì to tát nghề của tớ thôi"
Định Ngôn:"Nghề là 1 chuyện, lựa chọn giúp tớ lại là chuyện khác"
Định Ngôn mang đồ ăn sáng ra bàn:"Cậu vào rửa mặt rồi ra ăn sáng"
Niên Ái:"Ừm"
Niên Ái rửa mặt tiện thể thay đồ để chuẩn bị đi làm. Niên Ái đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống thong dong dùng bữa sáng.
Định Ngôn nhàn nhạt:"Trong tủ lạnh hết thực phẩm rồi nếu cậu rảnh thì ghé ngang siêu thị mua một chút đi"
Niên Ái:"Được, chiều tớ không có đi làm sẽ đi mua thêm"
Định Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446176/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.