Định Ngôn mở cửa bước vào tiếng mở cửa *Cạch làm cho Niên Ái giật mình, cô ngước mắt lên hướng cửa ra vào tầm mắt thu được dáng người cao ráo quen thuộc. Lòng hơi sững sờ.
Niên Ái nhẹ giọng:"Cậu vẫn chưa về à?"
Định Ngôn đặt túi thức ăn lên bàn nhanh nhẹn lấy đồ trong túi ra:"Vẫn chưa"
Niên Ái nắm chặt ly nước trong tay:"Khi nào thì tớ được xuất viện?"
Định Ngôn nâng hộp cháo lên đưa qua cho cô: "Chiều mai"
Niên Ái một lần nữa ngước mắt lên nhìn anh:"Tớ chỉ bị cảm thôi mà? không cần ở lại lâu vậy đâu tối nay về nhà luôn cũng được".
Định Ngôn lấy ly nước trong tay cô để sang một bên:"Bị cảm? nếu đơn giản như vậy thì sao cậu lại ngất xỉu?"
Niên Ái nhận lấy hộp cháo từ tay anh, cô nhỏ giọng: "Cũng đâu phải lần đầu"
Đù cô có điều chỉnh âm lượng nhỏ lại nhưng Định Ngôn vẫn nghe thấy lời cô nói, Định Ngôn cau mày:"Không phải lần đầu?"
Niên Ái biết mình đã nói sai nhanh chóng chữa cháy:"À thì là lần trước tớ cũng nhập viện mà"
Niên Ái đưa muỗng cháo lên miệng, Định Ngôn thả lỏng cơ mặt:"Cậu không vui đúng không?"
Niên Ái có chút ngạc nhiên, hôm nay lại quan tâm cô có vui hay không? chuyện này không bình thường chút nào vì anh đâu phải loại người tình cảm gì chứ.
Niên Ái thận trọng trả lời:"Tớ chỉ là không thích bệnh viện thôi"
Định Ngôn:"Tại sao không thích?"
Niên Ái có cảm giác như cô đang tự đào hố chôn mình nhưng vẫn lưu loát đối đáp với anh:"Chắc có lẽ do mùi sát trùng ở bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446174/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.