Hai người về nhà đã là 6 giờ rưỡi tối.
Lúc Hứa Tư Tuệ mở cửa nhà mình còn vô cùng lo lắng.
Cũng không biết cha mẹ có ở nhà hay không.
Rất cẩn thận mà mở cửa, nhìn thấy phòng khách đen một mảnh, Hứa Tư Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc ngồi xuống cửa thay giày, đỉnh đầu đột nhiên sáng ngời. Vừa ngước mắt, liền thấy bà Trần Thư ngồi trên sô pha nhìn cô chăm chú.
Hứa Tư Tuệ:…
!!!
“Mẹ…” Hứa Tư Tuệ thử thăm dò mở miệng.
“Con còn biết trở về à.” Ngữ khí của Trần Thư nhàn nhạt.
Nói thật, con gái nhà mình thì mình hiểu nhất.
Một loạt hành vi của Hứa Tư Tuệ, đều đủ để chứng thực cô đối với tiểu tử dưới tầng kia tuyệt đối có hảo cảm.
Trần Thư không phải người phong kiến bảo thủ gì, thời kỳ cấp ba tình đậu sơ khai, khó có thể ức chế cảm tình bà có thể hiểu được. Cho nên bà cũng không phản đối con gái mình yêu đương.
“Con nói thật cho mẹ, có phải con đi cùng tiểu tử dưới tầng kia ra ngoài hay không.”
“Thôi, mẹ thấy rồi.”
“Hai người các con tay, nắm, tay, nhau, trở về.”
Không biết có phải là ảo giác của Hứa Tư Tuệ hay không, cô nghe được từ trong giọng nói của Trần Thư có một chút cảm xúc đáng thương vô cùng, giống như trong nhà bị trộm vậy.
Hứa Tư Tuệ đi qua, dựa gần vào mẹ Hứa ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Mẹ đã biết.”
Trần Thư nghiêng người nhìn cô.
“Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, rất thích rất thích.”
Trần Thư không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi/926911/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.