1.
Cho dù đã vô số lần tôi tự nhủ với mình rằng Thương Trí chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của tôi mà thôi, nhưng khi nghe được câu “chán rồi” kia của anh, tôi vẫn không kìm được mà cảm thấy chua xót.
Tôi âm thầm thất vọng rồi cũng không nhịn được mà cứ nhìn anh.
Anh đang cúi đầu đọc kịch bản, hàng lông mi mảnh mai in một cái bóng mỏng trên khuôn mặt ấy. Không biết anh đang nghĩ gì, trước đây, rất ít khi anh chìm đắm trong suy nghĩ lâu như vậy, nhưng hôm nay ở trường quay, lúc không quay phim, anh cứ ngồi yên lặng nhìn màn hình điện thoại đến ngẩn người.
Tôi cứ mải nhìn anh đến nỗi không biết có người đang gọi mình, mãi đến khi người đó lấy chiếc mũ trùm đầu ra tôi mới giật mình phản ứng lại.
Tôi vội vàng quay người che mặt lại.
Trần Hà nhìn tôi khó hiểu hỏi: “Tiểu Quan, cậu che mặt làm gì? Tôi chỉ cảm thấy trời quá nóng nên gỡ bỏ nó để giúp cậu bớt nóng một chút mà thôi.”
Tôi lắc đầu, đè nặng giọng xuống nói: “Mặt tôi nóng quá, tôi đi lấy ít băng để hạ nhiệt.”
Đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình giống như có một ánh mắt nóng rực cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô họ Quan?” Thương Trí đột nhiên hỏi.
Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có chút kiên nhẫn khó có thể nhận ra. Hơi thở tôi nghẹn lại, chân đột nhiên nhũn ra, tôi căng thẳng đến mức không nói được lời nào.
Trần Hà thấy sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mua-xuan/3056937/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.