Giọng Tống Nguyên cao hẳn lên, khi còn nhỏ, cô thường nghe ông Tống và bà Lưu tranh cãi, lúc cao lúc thấp. Cô lén đóng cửa phòng, nghĩ rằng cãi nhau thì chỉ là tiếng động, không giải quyết được vấn đề, cũng không thay đổi được tình thế. Thế nên cô không thích tranh cãi.
Nhưng hóa ra, to tiếng cũng có tác dụng, ít nhất là thể hiện sự lo lắng.
Ông Tống hiểu rõ kỹ năng cãi nhau của bà Lưu, biết Tống Nguyên chắc chắn không phải đối thủ, bèn vội vàng hòa giải, “Nói chuyện đàng hoàng thôi, có gì mà phải gắt gỏng! Thế này nhé, để lát nữa nói tiếp, Nguyên Nguyên, mẹ con bảo dưới lầu có bánh kem trà xanh nhìn ngon lắm, con đi mua một cái mang lên đi.”
Bị bố phá đám, nhiệt huyết của Tống Nguyên nhanh chóng hạ xuống, suy nghĩ cũng dần trở lại điểm khởi đầu. Là phải tuyên bố với mẹ rằng cô muốn kết hôn sao? Không phải, mà là muốn mẹ tin rằng, ở bên Trình Vi, họ sẽ sống tốt mà!
“Đi đi, Nguyên Nguyên.” Ông Tống thúc giục.
Tống Nguyên bình tĩnh lại, gật đầu, “Vậy con đi mua.” Cô nói, trong lòng nghĩ, mẹ thích vị trà xanh.
Ông Tống đứng ở cửa nhắc: “Mua loại màu xanh đó nhé!”
"Dạ, con biết rồi."
Khi Tống Nguyên vừa bước ra khỏi cửa, ông Tống quay lại nhìn bà Lưu đang ngồi trên mép giường, thở dài: "Bà đang làm gì vậy? Sao lại làm khó bọn trẻ như thế? Tối qua bà còn nói, nhìn người ba tuổi là có thể biết người lớn lên sẽ thế nào, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3710002/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.