Ngày đầu tiên Tống Nguyên ở nhà Trình Vi, cô thực ra từ nhỏ không kén giường, có thể ngủ ở bất kỳ đâu, chất lượng giấc ngủ chỉ phụ thuộc vào mức độ mệt mỏi. Vất vả của đêm qua cũng đủ giúp cô ngủ đến khi chuông báo thức vang lên. Tuy nhiên, anh vừa thức dậy thì cô cũng tỉnh, như thể một góc linh hồn của cô đã buộc c.h.ặ.t vào anh. Dù anh đi lại rất nhẹ nhàng, cô vẫn mở mắt ra.
Anh cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng trấn an: "Ngủ đi, vẫn còn sớm." Đồng thời đưa tay vuốt nhẹ nơi góc trán của cô.
Cô nhìn anh quay người lại đóng cửa phòng, ánh sáng mờ mờ của buổi sáng tràn ngập căn phòng. Cô nằm yên trên gối, lắng nghe tiếng ồn bên ngoài dần lên. Sau đó, cô lặng lẽ ngồi dậy. Tiếng ho của mẹ Trình vang lên từ phòng khách, Trình Vi nói gì đó bằng tiếng địa phương mà cô không hiểu. Nhưng bất chợt, cô nhớ lại những buổi sáng khi còn nhỏ, lúc cô nửa ngủ nửa thức, qua cánh cửa phòng, cô có thể thấy ánh đèn sáng trong bếp, nơi bà Lưu đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bà nói chuyện với ông Tống bằng tiếng địa phương, bảo ông nhanh chóng gọi Tống Nguyên dậy, kẻo trễ giờ đi học.
Khi cô thay đồ xong bước ra khỏi phòng, gặp ngay mẹ của Trình Vi đang đứng ở cửa, bà nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, mắt đục ngầu, nhìn cô qua lại một lúc.
Tống Nguyên định chào: "Chào dì!", nhưng chưa kịp nói thì mẹ Trình đã hỏi: "Đêm qua cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709999/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.