Cuối cùng Tưởng Côn Bằng không ở nhà cây, anh đặt khách sạn đối diện không xa nhà Tống Nguyên. Làm thủ tục xong ở sảnh, anh ta quay lại liếc qua Trình Vi đang nắm tay Tống Nguyên, khóe mắt thoáng vẻ khinh thường, lơ đãng nói: "Đi nào, lên trên ngồi chút, kiểu bạn thân như chúng ta, chắc phải uống đến sáng, đúng không?"
Lúc này trời đã tối, đèn đường bắt đầu lần lượt sáng lên. Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường khách sạn, từ chối: “Cậu không cần điều chỉnh lại giờ sinh học sao? Người con xa xứ về nước, lo ngủ bù cho quầng thâm mắt đi, rồi mình hẹn sau, không chạy mất đâu.”
"Ồ, cũng được," anh ta tỏ vẻ chẳng bận tâm, nói với Tống Nguyên một cách thoải mái: "Không sao, hai đứa mình dù sao cũng ở gần nhau, muốn gặp lúc nào chẳng được."
"Được." Tống Nguyên gật đầu vui vẻ.
Cô và Trình Vi nhìn Tưởng Côn Bằng vào thang máy, sau đó cùng quay người bước qua sảnh xa hoa. Tống Nguyên ngẩng đầu hỏi Trình Vi: "Trễ rồi nhỉ? Anh có kịp không?"
Trình Vi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô lấp lánh sự quan tâm, xen lẫn chút lo lắng cho anh và mẹ anh. Anh giang tay ôm cô vào lòng, thì thầm bảo cô: “Không sao đâu, anh đã sắp xếp xong trước khi ra ngoài rồi.” Giọng chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.
Hôm Tưởng Côn Bằng đến rơi đúng vào thứ Tư, ngày hôm sau Tống Nguyên vẫn đi làm như bình thường. Đến chiều tối, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Tưởng Côn Bằng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709988/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.