Trình Vi xuống xe sớm hơn một đoạn đường, rồi vào cửa hàng tiện lợi ở góc phố mua một thanh sô-cô-la. Thật ra, anh không thích đồ ngọt lắm, chỉ có sô-cô-la là ngoại lệ. Lúc nhỏ, anh cũng từng mê các món ăn vặt linh tinh giống như những đứa trẻ khác, nhưng sau khi bố anh gặp chuyện, thế giới trở nên khác đi.
Đôi khi anh nghĩ, có lẽ số phận đã bỏ vào cuộc đời anh quá nhiều nguyên liệu, nhưng lại quên mất không thêm đường; anh vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, nếm trải đủ mọi cay đắng, đến mức dần dần mất cả cảm giác. Thế là anh tự mình thêm chút ngọt ngào vào, sô-cô-la vừa đắng vừa ngọt, niềm vui lẫn với nỗi buồn, giống như cuộc sống hiện tại của anh.
Đi trong bóng đêm dần dày đặc, anh giống như một cỗ máy chính xác, hoạt động không ngừng, rồi bỗng nhiên như treo máy, đứng đó thất thần.
“Anh!” Một giọng nói trong trẻo gọi anh, một cô gái cao tầm anh đang chạy tới, đuôi tóc phía sau nhún nhảy nhịp nhàng.
“Đoan Đoan? Em lại đi đâu đấy? Giờ này vẫn chưa về nhà à?”
“Em vừa đi nhảy ở quảng trường với các ông bà lớn tuổi xong, mẹ em biết mà.” Đoan Đoan nhanh nhảu trả lời, trang điểm đậm ở mắt với viền lấp lánh, tinh nghịch nhướng mày với anh họ.
Trình Vi thấy cách trang điểm của cô liền cảm thấy chóng mặt, quay mặt đi nơi khác: “Em đi nhảy ở quảng trường, mẹ em tin thật sao?”
“Tin chứ, sao không tin, em thật sự nhảy mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709981/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.