Ngày hôm đó, bốn người họ cùng đi ăn. Đến cuối bữa, Tống Nguyên gần như quên mất mục đích hôm nay là gì, như thể bữa cơm xem mắt là chuyện của ngày hôm qua. Trên bàn ăn, phần lớn là Vũ Phi hỏi Trình Vi về số liệu thí nghiệm và đồ án tốt nghiệp. Cô và Tiểu Trang như người ngoại đạo, chẳng hiểu gì, nên chỉ tập trung ăn uống, thật nhẹ nhàng thoải mái.
Trên bàn có một món canh xương heo cải xoong xanh biếc, đặt hơi xa chỗ Tống Nguyên. Cô ngẩng đầu nhìn hai lần, không chắc trong đó là gì, cũng không biết có nên thử không. Đang do dự thì Trình Vi cúi đầu hỏi: “Đó là cải xoong, em ăn được không?” Anh nhìn vào mắt cô, không đợi cô trả lời, đã lấy bát của cô múc một muỗng, “Em thử xem, có thích không.” Giọng anh ngắn gọn, lướt qua tai cô, khẽ chạm vào trái tim cô.
Khi bữa ăn kết thúc, Tống Nguyên và Trình Vi nghe thấy Tiểu Trang và Vũ Phi vẫn đang tranh cãi về bộ phim hay đang chiếu trên lầu, liệu có nên đi xem hay không. Tiểu Trang bảo rằng không có phim nào hay cả, chỉ toàn những câu chuyện vô nghĩa nhằm thu hút khán giả, không đáng để mất thời gian.
Hai người họ đi chậm lại phía sau, nhìn hai người trước mặt tiếp tục tranh cãi về nữ diễn viên nào diễn xuất tốt hơn.
Trình Vi quay sang hỏi: “Hôm nay em đến, là để... xem mắt?”
Câu hỏi làm Tống Nguyên cười, có chút ngượng ngùng giải thích: “Sư phụ ở cơ quan giới thiệu, sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709977/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.