Sau đó, kỳ thi cuối kỳ diễn ra, Tống Nguyên bận rộn ôn tập, đi lại giữa phòng tự học và ký túc xá, đã quên hẳn chuyện vừa rồi. Trong thời gian đó, cô còn chụp hình chiếc móc chìa khóa hình cú gửi cho Trình Vi và hỏi: “Cậu xem, sản phẩm văn hóa của bảo tàng tỉnh chúng ta có đẹp không?” Anh trả lời: “Đẹp.”
Nhưng vào ngày thi cuối cùng, khi Tống Nguyên vừa bước ra khỏi giảng đường cùng vài bạn học, cô nhìn thấy một cô gái cao, tóc ngắn gọn gàng, mặc áo khoác đen, đứng bên bồn hoa quét mắt về phía họ, như đang tìm ai đó.
Tống Nguyên không để tâm, nhưng khi đi qua, bỗng nhiên cô gái đó chặn lại, không chút khách sáo hỏi: “Cậu là Tống Nguyên phải không?”
Bị hỏi dồn dập, Tống Nguyên lùi lại một bước, nhìn cô ta, cảm giác như cô ta không có thiện ý, nhưng lại không nhớ cô ta là ai. Vì vậy, cô cẩn trọng không lên tiếng.
“Cậu có biết Giang Minh Dương có bạn gái không?” Cô gái áo đen hỏi với vẻ tự mãn, “Tại sao cậu lại làm tiểu tam?”
Cái gì? Tiểu tam? Tống Nguyên không hiểu ngay được, nhưng cô nghe rõ tên Giang Minh Dương, tức là nói về học trưởng Giang. Cô ngần ngừ một chút, rồi bỗng cảm thấy ghê tởm, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc: “Mình không biết cậu là ai, cũng không biết cậu đang nói gì. Mình và Giang Minh Dương chỉ là bạn bè thôi, không có chuyện gì như cậu nói.”
Cô nói xong định bỏ đi, nhưng gió lạnh khiến mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709972/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.