Vừa rồi có phải cuộc gặp gỡ của hai bên gia đình hay không nhỉ?
Tôi bỏ cơm vào miệng nhưng thừ người ra
"Em làm gì thất thần vậy? Ăn thêm miếng rau đi"
"Em có hả?" tôi vui vẻ nhìn Phong
Tự dưng tôi suy nghĩ, ải phụ huynh vậy là đã thông qua rồi phải không?
Tôi với anh từ nay có thể chính thức tay trong tay và được sự chúc phúc từ mọi người xung quanh rồi.
"Phong à, anh là đồ đáng ghét" tôi khẽ cười nhìn anh ấy
"Muốn sao đây, trễ lắm rồi đó ăn mau lên" tôi khẽ cười cười giúp anh ấy gắp thêm mấy món nữa vào chén, dù sao tay vẫn đang bị thương không tiện vận động.
Ngày hôm sau, tôi vẫn phải đi làm bình thường, tình hình Phong đã ổn nên tâm lí tôi cũng thoải mái. Tôi vui vẻ làm việc tới khi nghỉ giữa ca thì lại nhận được điện thoại cha tôi gọi đến.
"Alo, Tường con rảnh không? Hai cha con mình đi ăn một bữa"
Tôi hơi im lặng, tự dưng cha lại hẹn tôi đi ăn "Con bận rồi, khi khác đi ạ"
"Vậy à, vậy khi nào rảnh cứ gọi cho cha nha"
Ông ấy bò lại một câu đó rồi tắt máy, sao bao nhiêu năm không liên lạc giờ lại gọi điện cho tôi để làm gì chứ. Nhớ lúc tôi bị bọn bắt cóc, bắt đi vì ông ta tôi cũng chẳng thấy ông ta hỏi han gì tôi.
Sao tự dưng giờ lại thế nhỉ?
Tôi không suy nghĩ nhiều, yên lặng một hồi rồi nhắn tin lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-loi-hoi-dap-den-muon/2870571/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.