Nhã Tố, nữ, 19 tuổi, sinh viên
Tôi là một sinh viên trung cấp, năm tới là tốt nghiệp. Trường tôi học ở cách xa nhà, vì thế tôi phải ở trong kí túc xá của trường. Mỗi lần quay trở lại trường sau kì nghỉ Tết Nguyên Đán, bạn bè ở trong phòng tôi lại thi nhau trầm trồ trước những bộ quần áo, váy vóc mới mà mẹ mua cho tôi. Thật ra những bộ quần áo này đều do mẹ đi mua vải về rồi tự may vá cho tôi. Như vậy rẻ hơn nhiều so với việc mua sẵn ở ngoài,lại rất độc đáo và không hề lỗi mốt. Bố tôi cũng thường xuyên lái xe đến trường, mang đồ cho tôi. Các bạn cùng lớp tỏ ra rất ngưỡng mộ vì tôi có gia đình ấm áp như vậy!
Thực ra, các bạn ấy nào có biết được, tôi đã từng là một đứa con gái vô cùng bất hạnh! Người bố hiện tại không phải là bố đẻ của tôi. Bố để của tôi vốn là một thầy giáo tài hoa. Nhưng bây giờ,hình dánh của bố như thế nào tôi cũng không còn nhớ nữa, bởi năm tôi chưa đầy hai tuổi, bổ tôi mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời. Bây giờ,tất cả những gì tôi còn nhớ về bố đẻ của mình là hình ảnh một bệnh nhân nằm bệt trên giường, bao quanh là một vài người nữa, có người cố gắng bế tôi đến bên cạnh giường để bố có thể nhìn thấy tôi lần cuối…. Ký ức này hiện lên rõ rệt trên đầu tôi, chưa từng phai nhòa. Mỗi lần nhớ lại tôi đều cảm giác trái tim mình như thắt lại.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-giong-noi-cua-em/2025391/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.