Vĩ Vân, nữ, mười sáu tuổi, học sinh cấp ba.
Tôi - một đứa con gái sống trong một thành phố hạng trung, giờ đây hoàntoàn thích hợp với cái biệt danh “công chúa mắc nạn”.
Hơn chục năm về trước, bố tôi thực sự bước chân vào giới quan chức nhànước. Ông là một người giỏi giang và năng động, từ một Bí thư đoàn bình thường,dần dần trở thành một “quan phụ mẫu” có uy quyền nhất thành phố. Mặc dù côngviệc của ông vô cùng bận rộn, ông không có cả thời gian để hỏi han tình hìnhhọc tập của tôi, nhưng tôi vẫn luôn yêu quý và tự hào về ông. Ông cũng rất cưngchiều tôi, chỉ cần tôi lên tiếng thì bất cứ yêu cầu nào, kể cả là bất hợp líđến mấy, ông cũng tìm cách để làm tôi hài lòng.
Còn nhớ hồi nhỏ, trong một lần ốm, tôi bị sốt cao, phải nằm bẹp ở trêngiường. Tối hôm đó bố tôi phá lệ, không đi công chuyện mà ở nhà cùng bà và mẹchăm sóc tôi. Đó là vào một ngày mùa đông rét buốt, bên ngoài tuyết rơi lấtphất, lạnh cắt da cắt thịt, bỗng nhiên tôi thèm ăn quýt nên vòi vĩnh bố: “Bốơi, con muốn ăn quýt!”. Mẹ nói: “Đã nửa đêm rồi, làm gì còn nơi nào bán quýtnữa? Với lại, tuyết đang rơi nhiều như vậy...”. Mẹ chưa kịp nói hết câu thì đãbị bố ngắt lời, bố cương quyết: “Để anh ra ngoài mua!”. Trước khi đi, bố cònhôn lên trán tôi và nói: “Con gái ngoan, chờ bố nhé!”.
Rất lâu sau bố mới trở về, người phủ đầy tuyết. Bố ôm trước ngực bốnquả quýt vàng rực, rồi sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-giong-noi-cua-em/2025365/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.