Lát sau, cảnh sát đến, người phụ nữ kia đã chết vì mất máu quá nhiều, cảnh sát xác định là một loại súng phản thanh, người bắn hẳn là một sát thủ nên mới có thể bắn ở cự li xa như vậy.
Cô thì cứ hoảng loạn, Ngô Trác Thăng Nhân lo phải thay bộ đồ bệnh nhân đầy máu kia của cô ra, từ lúc đó cô cứ bám mãi theo Ngô Trác Thăng.
"Thăng... em không muốn ở bệnh viện, cho em về nhà đi" Cô hoảng loạn, lắc đầu quài quại.
"Ngoan, đừng sợ, em vẫn đang bị thương, nên ở đây" Anh trấn an.
Cô vẫn vậy.
Anh chỉ biết lo lắng thở dài.
Sa Mạn Mạn, Lê Ngọc Khánh và Ám Dạ Thần biết chuyện chạy tới, nhưng không ngờ khi đến thì thấy cô như vậy.
Bác sĩ thấy cô bị ám ảnh, nên cho cô xuất viện, hằng ngày sẽ đến nhà anh xem vết thương rồi đến ngày cắt chỉ.
Cô nghe vậy liền đòi về nhà, cô sợ sợ ở bệnh viện lắm, cô sợ lắm.
Anh và Ám Dạ Thần phải làm thủ tục xuất viện, đưa cô về nhà.
Trên xe, cô bám mãi anh không buông, chứng kiến người chết, thật kinh hoàng mà.
Ngô Trác Thăng nhìn gương chiếu hậu, cũng chỉ biết thở dài, sao cái gì cũng dồn tới một lúc vậy, còn là cô nữa? Lần này bị đả kích thật mạnh rồi.
Sa Mạn Mạn lo lắng cho cô, nên đi xe khác đến nhà Hạ Như Song.
Anh chỉ biết ôm cô vào lòng để cô hết sợ, tại sao lại đến với cô một chuyện như thế này chứ? Cô có làm gì sai trong chuyện này đâu?
Về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-em/76102/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.