Hạ Như Song sau khi gọi điện cho Ám Dạ Thần xong,vội về nhà nấu cháo cho Ngô Trác Thăng. 
Nấu cháo xong, Ám Dạ Thần cũng vừa gửi tài liệu đến. Cô định đem đến cho Ngô Trác Thăng,nhưng nghĩ lại,nên bảo quản gia Kí đem đến bệnh viện. 
Một mình giải quyết mớ tài liệu kia,bây giờ giải quyết,làm được gì thì làm hết đã. Nhanh chóng,lại càng ít dần tốt hơn cho Ngô Trác Thăng và Hạ Như Song cô. 
*** 
Sáng hôm sau. 
Đấu khẩu cả buổi sáng với Ngô Trác Thăng,cuối cùng người thắng lại là Ngô Trác Thăng. Do Ngô Trác Thăng muốn về nhà để làm việc,nhưng lại để Ám Dạ Thần biết và ngăn cản. 
Và thế là hai ông cãi cả buổi sáng,náo loạn nguyên cái bệnh viện. Cãi mãi không thắng, Ám Dạ Thần xin hàng,và Ngô Trác Thăng xuất viện. 
Nhưng Ám Dạ Thần có điều kiện: 
“Nếu cậu bị sốt lại hay gì tớ sẽ bắt trói cậu đem đến bệnh viện“. 
“Biết rồi, biết rồi khổ quá “- Hazz sao anh có anh bạn lo xa thế không biết? 
Thể trạng anh rất tốt,thêm nữa là người hay tập thể dục,nên khi bệnh hay gì uống thuốc,ngủ một đêm sẽ khỏe. Đâu phải dạng chân yếu tay mềm nằm liệt giường mấy ngày đâu. 
Ám Dạ Thần chỉ biết lo lắng,tiểu tử ngốc. Tớ lo cho cái dạ dày và bệnh tình cậu kìa. Cậu lại xem tớ là ông già lãi nhãi. 
Hừ! Cậu coi chừng đó. 
~Hôm qua~ 
Phòng làm việc của bác sĩ. 
“Bác sĩ,lúc nãy bác sĩ khám cho Ngô Trác Thăng,về phần dạ dày của cậu ta thế nào?”- Ám Dạ Thần hỏi. 
“Theo tình hình,nếu anh ta có thể ăn uống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-em/76094/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.