*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2 năm sau.
Sân bay XX.
Một cô gái khoảng 24 tuổi,gương mặt đang rạng ngời,mặc chiếc váy màu trắng,đang chống gậy. Và bên cạnh là đứa bé gái 2 tuổi đáng yêu bím tóc hai bên đang giúp cô bê đồ.
"Mami có phải chúng ta đang về gặp Ba Ba không?" - Con bé đang bập bẹ biết nói khó khăn.
"Đúng thế! Bé Song Thư vậy nên con sẽ giúp mẹ cầm đồ của con chứ?" - Cô mỉm cười vuốt má con bé.
"Tất nhiên rồi "- Rồi bé Song Thư bê balo của con bé lên.
Chuyện của hai năm trước ấy đã lấy đi đôi chân của cô,làm cô phải ngồi xe lăn sau 2 năm cô mới đứng lên chống gậy bây giờ. Nhưng thực sự là cô đã quên mất về anh ấy - Hạ Quân Nguyệt. Kí ức về anh giống như bị lời nguyền mãi mãi biến mất trên đời này vậy.Nhưng ông trời may sao đã giúp cô giữ lại đứa con này, đứa con bé bỏng.
Suốt hai năm qua, cô đã tìm bác sĩ trị liệu nhưng không thành, cô quyết định về nước là tìm động lực cho cô trị liệu. Và không ai khác là Ngô Trác Thăng,vì hai năm qua cô chưa hề quên Ngô Trác Thăng cả.
Cầm bó hoa trên tay, Lê Ngọc Khánh đi đến bên cô.
"Em gái,về nước thấy sao nào?" Lê Ngọc Khánh đưa cho cô bó hoa nói.
Chuyện cô bỏ đi và trị liệu đó chính là nhờ vào anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-em/3167233/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.