Bão tố trôi qua, tất cả đều bình lặng. Hắn vẫn cho người điều tra tung tích của đứa bé, tuy nhiên đến tận bay giờ, vẫn chỉ tìm được một chút tung tích nhưng lại bị cắt đứt. Chuyện đã trải qua tới hai năm, bây giờ quay lại, có người đã khong còn nhớ. Hắn vẫn rất hi vọng có thể tìm được đứa bé, có thể sống hạnh phúc với Mạch Kha Kha.
Thanh Trạch lái xe rẽ về phía bên phải, đỗ vào khuôn viên toà thành, từ sau xe, Đông Khanh mở của bước ra, hỏi một câu chắc nịch:
"Mạch Kha Kha thực sự đã về?"
"Chắc chắn!" Thanh Trạch đáp.
Đông Khanh có chút khẩn trương đi vào trong, trên người cô khoát một bộ trang phục dạ hội lộng lẫy.
Đi vào trong, cô bé Duệ Kha nhìn thấy cô liền như vớ được tiền, chạy tới ôm chầm lấy, hỏi han:
"Cô Đông Khanh, sao cô lâu về vậy? Con mong cô mãi."
Đông Khanh nhẹ nhàng dỗ dành cô bé:
"Tiểu Duệ Kha chơi đi nhé! Cô Đông Khanh còn một chút việc, không thể chơi cùng con được!"
Cô bé nhanh nhẹn hỏi:
"Cô Đông Khanh từng cô Kha Kha sao?"
Đông Khanh gật đầu:
"Đúng vậy!"
"Cô ấy đang ở trong phòng bếp ấy. Cô ấy đang nấu ăn! Cô ấy nấu ăn ngon lắm đấy, một lát cô Đông Khanh ở lại ăn cơm nhé."
Đông Khanh cười, ngắt mũi nhỏ của cô bé một cách nhí nhảnh:
"Chỉ được ham ăn thôi! Lát nữa cô sẽ ở lại!"
Vào phòng bếp, cô nhìn thấy Mạch Kha Kha đang tập trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-vat-doi-sao-doi/2123413/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.