"Mỗi bước đi cũng giống như một quyết định, cần chuẩn xác và nhạnh nhẹn."
Dương Uy Vũ ngồi trên ghế, có lúc lại quay sang nhìn Chung Ngự Thuỷ đang ăn sáng.
Cô gái này sớm đã quen biết với Trường Tư Mộ, nhưng chưa bao giờ mối quan hệ này lại trở nên thân mật quá đỗi thế này.
Chung Ngự Thuỷ dường như phát giác dược ánh nhìn tra xét của Dương Uy Vũ, dừng ăn, nhìn hắn hỏi:
"Tôi có vấn đề gì sao? Anh cứ mải nhìn tôi thế!"
Dương Uy Vũ không nói gì, chỉ đứng lên rời khỏi đó.
Vừa đi khỏi thì tiếng động cơ xe liền dội lại, chiếc ô tô màu đỏ của Đông Khanh đã đậu sát cổng. Đông Khanh mở cửa xe bước xuống, trên tay xách theo hai ba túi đồ, vội vàng đi vào trong.
Đi ngang qua phòng ăn, Đông Khanh chỉ liếc qua Chung Ngự Thủy rồi đi lên lầu.
Gõ cửa phòng Mạch Kha Kha, thấy không động tĩnh Đông Khanh mới gõ thêm hai ba lần nữa, vẫn không có động tĩnh, nhưng lần này thì Mạch Kha Kha nói một câu với giọng rất nhỏ:
"Vào đi!"
Đông Khanh đẩy cửa, nhìn thấy Mạch Kha Kha đang ngồi trên giường, đôi bàn tay đang xoa bóp chính đôi chân của mình.
Đông Khanh hốt hoảng đặt mấy túi đồ sang một bên, đi nhanh về hướng Kha Kha vội hỏi:
"Cô sao vậy? Chân cô..."
Mạch Kha Kha bị đau nhưng vẫn gượng lắc đầu:
"Chỉ đau một chút thôi!"
Đông Khanh không nói gì nhưng vẫn rất để ý xem Mạch Kha Kha như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-vat-doi-sao-doi/2123403/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.