"Em là thế thân, không có quyền mắng tôi cầm thú."
--- ------ -----
Thương Thanh Cầm dậy sớm, ra khỏi cửa đã gặp quản gia Ngô. Quản gia Ngô hình thấy cô thì lo lắng nói:
"Sao cô chủ không ngủ thêm một chút?"
"Tôi đã không sao rồi! Cảm ơn!"
Cô chỉ nhanh nhẹn đdi xuống cầu thang, Ngô quản gia vội chạy theo, nhắc nhở:
"Cô chủ đi chậm một chút! Cô đang mang thai cơ mà."
Mạch Kha Kha giật kình nhìn quản gia hỏi:
"Có...thai? Khi nào...con..."
Quản gia bật cười:
"Cô chủ cũng thật may mắn, cô đã có thai hơn hai tháng, cũng may lần ngã vừa tôi để không quá ảnh hưởng tới cái thai!"
Cô khó hiểu nhìn quản gia, nhưng quản gia không nói gì thêm nữa.
Đi xuống lầu, cô đã nhìn thấy một đống quần áo, đồ chơi trẻ em nằm la liệt.
Đi xuống, cầm những thứ đồ nhỏ bé ấy lên, cô chợt thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bỗng tiếng chuông diện thoại vang lên dồn dập từ chiếc điện thoại trên bàn, không khó để nhận ra, chiếc điện thoại đó là của Trường Tư Mộ.
Cô nhìn thấy trên màn hình hiện lên Dương Uy Vũ, cô nhấn trả lời.
Còn với kịp nói hì cô đã nghe bên kia nói:
"Ông chủ, người nhà của cô Mạch đã chết cả rồi, phải làm thế nào đây?"
Cô như không nghe rõ được Dương Uy Vũ đang nói gì, run tẩy mà hỏi lại:
"Anh nói...gia đình tôi chết cả rồi."
Đúng lúc ấy, Trương Tư Mộ vừa hay nghe hết mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-vat-doi-sao-doi/2123401/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.