"Tôi đánh mất lí trí vì em của hôm nay hay là do sự hối hận của quá khứ?"
"Trên đời này, con thuyền nào cũng cần một bến đỗ riêng, em muốn chúng ta cũng có một bến đỗ, nắm tay nhau, qua hết chênh vênh của cuộc đời."
Sáng sớm, tuyết vẫn rơi, giọt tuyết óng ánh đọng trên cành cây thường xuân. Một cơn gió tuyết thổi qua, thổi những bông tuyết lăn tăn rơi trên cánh hoa anh túc.
Căn phòng nhộn nhịp, bác sĩ, y tá, hỗn loạn.
Thương Thanh Cầm cô đúng là bạc phước, Khổng Tinh đá cô dập vào thường làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, tay phải bị gãy, chân cũng bị nứt, trên người vô số vết thương chi chít.
Trường Tư Mộ ngồi trên ghế bành bên ngoài căn phòng, chân bắt chéo, mắt nhắm nghiền không nói một câu, sự bình tĩnh của hắn khiến cho tất cả mọi người càng căng thẳng.
Nâng mắt nhìn trần nhà, Dương Uy Vũ đến từng khoảng thời gian trôi qua, Thương Thanh Cầm nguy kịch như vậy mà Trường Tư Mộ không biểu cảm một chút nào thật khiến anh nể phục, để bình tĩnh như thế, hắn chắc chắn đã trải qua vô số chuyện trên đời, mà con người sau khi trải qua quá nhiều chuyện sẽ trở nên vô cùng khó đoán.
Bác sĩ trong phòng đi ra, căn phòng đặc biệt này trang bị đầy đủ các thiết bị y tế tối tân, Trường Tư Mộ cũng không ít lần phải vào căn phòng này, nhưng hắn không ngờ, một ngày Thương Thanh Cầm phải vào chính căn phòng này; vị bác sĩ trung niên cuối đầu nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-vat-doi-sao-doi/2123393/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.