1
Tôi sống lại rồi.
Khi nhận ra điều này, tôi đang nằm trong phòng y tế của trường.
Ở kiếp trước, sau khi tôi ngất đi, tôi đã xin nghỉ học.
Trên đường trở về nhà, tôi tình cờ gặp bạn hồi nhỏ Đàm Thịnh.
Anh có mái tóc màu vàng, người đang dựa vào bức tường đầu ngõ hút thuốc, trên mặt và tay đều có vết thương.
Anh ấy đi theo bọn cho vay nặng lãi trong vùng chúng tôi để đòi nợ thuê.
Mỗi ngày đều đánh đánh đấm đấm, trên người lúc nào cũng có vết thương.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi, anh ấy vội chạy đến gặp tôi và hỏi tôi có chuyện gì.
Đàm Thịnh vô thức đưa tay lên chạm vào mặt tôi, nhưng giơ tay lên nửa chừng rồi lại rút về.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh, anh liền quay đầu đi chỗ khác.
Khi còn bé quan hệ của chúng tôi rất tốt.
Lúc đó mẹ anh chưa mất, mẹ tôi cũng chưa tái giá.
Chúng tôi là bạn thời thơ ấu, sống đối diện nhà nhau.
Từ lúc còn nhỏ tôi đã rất thích anh ấy.
Đàm Thịnh hơn tôi hai tuổi, 186, anh ấy cao và có đôi chân dài, ngoại hình đẹp trai, học giỏi, có rất nhiều nữ sinh trong trường thích anh ấy.
Anh ít nói nhưng lại mềm lòng, mỗi lần dì Đàm bảo anh chở tôi đi học, anh luôn quay mặt một cách khó chịu nhưng tay lại cầm cặp sách của tôi.
Mọi thứ cứ như vậy.
Nhưng tất cả đã thay đổi vào năm mẹ anh qua đời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-ta-o-ben-nhau/2853651/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.