10
Giữa dòng người qua lại, trong mắt em chỉ có anh.
Tôi đã hiểu rồi.
Lần đầu tiên Đàm Thịnh ch/ế/t là vì quyên tiền cho tôi.
Lần thứ hai tôi không cho anh biết tôi bị bệnh, nhưng anh vẫn bị đám người kia gi/ế/t ch/ế/t.
Vấn đề chính là những người th/ố/i n/á/t đó.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi không thể để Đàm Thịnh dính vào những chuyện tồi tệ đó nữa, tôi muốn mang anh ấy đi.
Tôi không quan tâm đến kỳ thi tuyển sinh đại học nữa.
Tôi chỉ muốn nói với Đàm Thịnh, tôi chỉ muốn anh ấy sống thật tốt.
Khi Đàm Thịnh trả lời điện thoại như hai lần trước, tôi ngay lập tức trở nên run rẩy.
Đàm Thịnh vội vàng đỡ lấy tôi, tôi bắt đầu khóc: "Anh ơi! Hôm nay ở trường em mệt quá nên ngất xỉu rồi!"
Quả nhiên, vẻ mặt của Đàm Thịnh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Không quan tâm đến điện thoại di động, anh ấy liên tục hỏi tôi có chỗ nào không khoẻ.
Tôi ấp úng, nhưng không thể nói ra nguyên nhân.
Đàm Thịnh nóng lòng muốn ch/ế/t: "Em định làm anh tức ch/ết sao?! Đi! Đi bệnh viện."
Với tốc độ nhanh chóng, chúng tôi đã nhận được kết quả về bệnh của tôi.
Khuôn mặt của Đàm Thịnh tái nhợt, anh ấy đã nhiều lần xác nhận lại với bác sĩ.
Khi đến cửa bệnh viện, anh ấy đột nhiên đứng lại.
Tôi vừa định ngẩng đầu lên thì một bàn tay to lớn đã che mắt tôi lại, tôi bị ôm vào trong vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-ta-o-ben-nhau/2853645/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.