Ba ngày xin nghỉ này, Tôn Uy không tìm thấy người ở công ty, điện thoại cũng không tiếp, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tâm tình Lý Diễm không tốt, Dương Mai liền ở bên cô ấy đi dạo phố khắp nơi, cơ hồ đi hết một lần các trung tâm thương mại trong thành phố, quần áo giày dép mới mua có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Một khắc đi vào cửa nhà kia, Lý Diễm trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, Dương Mai sửa sang lại túi đồ, nhìn cô ấy cười: “Giờ thì cao hứng rồi?”
Lý Diễm mệt đến thở dốc, căn bản không có sức lực trả lời nhưng vẫn cười. Quay đầu nhìn lại tất cả đều là chiến lợi phẩm, cô ấy tùy ý sờ vào một cái túi, lấy đồ vật bên trong ra, nhìn thoáng qua rồi ném sang một bên.
Dương Mai thấy vậy liền nói: “Quần áo của tớ thì cậu ném à.”
Lý Diễm nói: “Ai bảo quần áo của cậu đẹp hơn tớ.”
Dương Mai nhặt món đồ trên mặt đất kia lên, tay đột nhiên run rẩy, Lý Diễm ở dưới nói: “Dương Mai, cậu mặc cái này đặc biệt đẹp, da cậu trắng, mặc màu xanh lá mạ sẽ càng trắng.”
Vừa dứt lời, Lý Diễm lại ở trong núi đồ kia tìm tìm kiếm kiếm nửa ngày, rốt cuộc lấy ra một cái quần đùi rách màu đen giơ lên cho Dương Mai xem: “Sau đó cậu mặc cái này, chân cậu sẽ lại càng dài càng thon.”
Dương Mai nói: “Chân tớ vốn dĩ đã dài đã thon rồi.”
Lý Diễm hung dữ đẩy cẳng chân Dương Mai một cái: “Cậu đừng có kích thích tớ.”
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/49987/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.