Đêm cuối của năm cũ, Dương Mai ở nhà chiêu đãi Phó Lập Nghiệp.
Ngày đó anh ta không mời tự đến, Dương Mai đang thu thập hành lý định đến sân bay.
Phó Lập Nghiệp vừa vặn đứng ở ngoài cửa, còn chưa ấn chuông, cô đã mở cửa ra.
Vì thế anh ta thật cao hứng mà cười: “Tâm linh tương thông?”
Dương Mai cắt đứt điện thoại, cũng cười một cái: “Mời vào.”
Trong nhà cái gì cũng không có, Dương Mai chỉ từ tìm được một túi đậu phộng đóng kín trong ngăn tủ. Phó Lập Nghiệp không biết khi nào đi đến phía sau cô, “Có cần tôi ra ngoài mua ít đồ ăn không?”
“Không cần.”
“Tôi thấy dưới lầu có cái siêu thị, nhanh thôi.”
“Không cần.” Dương Mai cự tuyệt anh ta, “Ba mẹ tôi làm anh tới đây đã đủ vất vả, sao có thể để anh làm chân chạy. Muốn đi cũng là tôi đi.”
Trên mặt Phó Lập Nghiệp tất cả đều là vẻ kinh ngạc. Dương Mai nhìn liền cười: “Thế nào? Nói trúng hết rồi?”
Anh ta cảm thán lắc đầu: “Cô thật thông minh.”
“Biết mẹ sao bằng con.”
Bọn họ ngồi trong phòng khách, Dương Mai hỏi anh ta: “Ba mẹ anh đâu? Không ăn tết cùng bọn họ?”
Phó Lập Nghiệp vòng vòng đầu, bỗng nhiên có chút thẹn thùng: “So với cái này, bọn họ nói tôi tìm được bà xã về quan trọng hơn.”
Nói xong, nhìn Dương Mai một cái, cô không hề phản ứng, cúi đầu thay anh châm trà đổ nước, “Mời anh.”
“Ừm ừm.” Anh ta nhận lấy, có điểm xấu hổ nhấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405486/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.