Sắc trời từ trắng chuyển sang đen, bụng từ no đến đói, lại ở trên giường thêm nữa, khả năng sẽ đến thiên hoang địa lão. (Trời cùng đất tận, tận thế)
Dương Mai đẩy Giang Thủy: “Rời giường.”
Giang Thủy quá nặng, căn bản đẩy không nổi anh, chính anh cũng lười, cứng rắn giống như cục đá, “Sao em không dậy?”
“Em lười.”
“Anh cũng lười.”
Hai người đều lười, vậy không có cách nào.
“Anh nghe xem.”
Anh thoáng chú ý: “Nghe cái gì?”
Âm thanh ục ục.
“Bụng em đang kêu.”
Anh cười một cái, hôn lên mặt cô, “Muốn ăn cái gì?”
“Thịt bò, còn có rau dưa, thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.”
Cô khó được có ham muốn ăn uống. Giang Thủy tiếp thánh chỉ liền lập tức ra cửa mua đồ ăn, sau đó tự mình xuống bếp. Phòng bếp rất sạch sẽ, nhưng không phải loại sạch sẽ do mỗi ngày dọn dẹp lại mà là sạch sẽ do đã lâu chưa từng đụng đến.
Giang Thủy kêu Dương Mai xuống giường, “Đã bao lâu em không dùng tới bếp?”
Cô đáp: “Từ sau khi anh đi Bắc Kinh.”
Anh hỏi: “Vì sao không dùng?”
“Không có tâm tình.”
Mấy tháng này, cô thường thường không có tâm tình gì — đương nhiên không phải tâm tình tốt, nhưng cũng không phải tâm tình kém, chỉ là không có tâm tình gì cả. Nhấc không nổi tinh thần, làm cái gì cũng đều ngây ngốc.
Trong lúc đó Lý Diễm đã tới nhà cô một lần, nói chuyện cười cho cô nghe, nói chuyện phiếm với cô, cô không có tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405482/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.