Sau khi từ trên xe xuống, dạ dày Giang Thủy vô cùng khó chịu.
Vừa rồi tốc độ đua xe quá cao, còn có mấy lần phải phanh lại khẩn cấp, thân thể cơ bản không thừa nhận được.
Sau khi chạy xong một vòng, Giang Thủy liền tìm một góc tường ngồi xổm xuống.
Lý Vân đuổi tới ngay phía sau, đôi giày da màu đen dừng lại dưới mí mắt anh: “Đứng lên, ngồi xổm sẽ càng khó chịu.”
Giang Thủy không đứng lên, như một khối đá cứng rắn vẫn không nhúc nhích.
Lý Vân cau mày “sách” một tiếng, không nói hai lời liền bắt lấy cánh tay anh. Tiếp xúc tới mới phát hiện, dưới nách anh đã ướt đẫm.
“Cậu rất căng thẳng?” Lý Vân nghiêng mặt nhìn Giang Thủy.
Biểu tình của anh hoàn toàn giấu trong đêm tối, ở đây đến một cái bóng đèn cũng không có, da của anh lại đen như vậy, không thể nhìn rõ được.
“Không.” Giang Thủy dùng một cái tay khác hất tay Lý Vân ra.
“Vậy cậu quay mặt sang đây.” Lý Vân lạnh lùng nói.
“…”
Đưới đáy lòng Lý Vân cười nhạt một tiếng, ôm cánh tay đi vòng qua, đứng trước mặt anh. Cô ta muốn chanh chua mà châm chọc vài câu, nhưng thấy dáng vẻ anh rũ đầu, lại làm thế nào cũng không mở miệng được.
Nhìn như vậy, anh giống như một đứa trẻ lớn xác đang không biết phải làm sao.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ — chưa tới ba mươi, tâm cao khí ngạo (có thể hiểu là kiệu ngạo) cũng là bình thường, bỗng nhiên bị người ta đẩy từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405431/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.