Đúng chính ngọ lại gần bờ sông nên xung quanh tràn ngập hơi ẩm cuốn theo khí nóng quay cuồng.
Giang Thủy ngửa đầu nheo mắt vì nắng, nhìn về phía Dương Mai: “Nóng không? Muốn dù không?”
Một đường tới đây Dương Mai đi khá thong thả, chuyện chân chạy dò đường đều do Giang Thủy làm, khiến cho mồ hôi nóng đầm đìa khắp người trong khi Dương Mai khá thảnh thơi. Chỉ là ánh nắng rất chói mắt, phơi thật sự.
“Anh có dù sao?” Dương Mai cúi đầu nhìn nhìn, trong tay Giang Thủy không có gì ngoài chai nước vừa mua lúc nãy.
“Anh đi mua.” Nói còn chưa dứt lời đã chạy về quầy bán quà vặt.
Không bao lâu sau anh lại chạy trở lại, vừa chạy vừa xé túi đóng gói, khi đến trước mặt Dương Mai, dù đã được căng ra một chút.
Màu hồng, hình lá sen. Có điều là dù loại nhỏ, một người dùng vừa đủ, hai người lại không đủ che.
Dương Mai ngó lên trên một cái, nói: “Anh mua loại này à.”
Giang Thủy rõ ràng không dự đoán được dù lại nhỏ như vậy, không biết nói gì mà trầm mặc một chút, sau đó mới chỉ chỉ về phía sau: “Bà ấy đề cử, nói dù này bán khá tốt, phụ nữ các em đều thích loại này.”
Dương Mai nhún nhún vai, nhích tới gần Giang Thủy nói: “Đi thôi.”
Bọn họ dính vào nhau dưới một chiếc dù không nhanh không chậm đi dọc theo dòng sông. Lúc không mang dù, trên người Dương Mai không đổ lấy một giọt mồ hôi, ngược lại vừa che dù lại bị toát mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405388/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.