Giang Thủy đi tới chợ bán thức ăn gần nhất.
Tới gần giờ cơm, chợ bán thức ăn đều là người.
Bất quá nơi này anh quen cửa quen nẻo, biết thịt nhà ai ngon bổ rẻ nhất, rau dưa nhà ai tươi mới nhất.
Nấm hương, cà rốt, rau xà lách, dưa chuột… Cánh gà, thịt bò, trai…
Biết rõ hai người ăn không hết nhưng mà anh vẫn mua. Anh có một cảm giác hết sức kỳ diệu, thật giống như cùng một người khác sinh hoạt, anh không muốn quá bủn xỉn quá mức tiết kiệm. Một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ sẽ tìm mọi cách dưỡng béo cô ấy.
Xách theo túi lớn túi bé, cuối cùng Giang Thủy đi vào cửa hàng cá anh thường mua. Tay mỏi, anh đặt túi lên bàn, khiến cái bàn hơi trĩu xuống.
Ông chủ nhìn qua liền vui vẻ đứng dậy: “Tới rồi à, A Thủy.”
Giang Thủy cúi đầu xem cá, ông chủ nhiệt tình tiếp đón: “Hôm nay muốn ăn cá gì?” Vừa thấy những cái túi màu sắc rực rỡ đó lại nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, làm Mãn Hán toàn tịch sao.” (Mãn Hán toàn tịch là tên của bữa ăn lớn nhất, nổi tiếng nhất Trung Hoa quy tụ đầy đủ món ăn từ khắp nơi, mục đích là để hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hãn trong lịch sử)
“Hai người ăn.” Giang Thủy nói.
“Cũng nhiều đấy.” Ông chủ xoa eo.
Chọn nửa ngày, Giang Thủy chỉ vào cá bát bảo: “Cái này đi.”
“Được.”
Giang Thủy nhanh chóng ngăn ông ấy lại: “Không, không phải con này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405384/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.