Một lần nữa Dương Mai được chứng kiến kỹ thuật lái xe của Giang Thủy, tốc độ xe của anh lại lần nữa đổi mới nhận thức của cô.
Sau khi xuống xe, Dương Mai cảm thấy choáng váng, lung lay đi vài bước đều do Giang Thủy đỡ.
Bên tai truyền đến thanh âm tựa cười nhạo của Giang Thủy: “Có vậy đã không chịu được.”
Dương Mai không chút khí thế trừng anh một cái, thanh âm có chút run rẩy: “Đỡ em.”
Giang Thủy nắm tay Dương Mai đưa cô vào nhà.
Anh cởi giày, đổi thành dép đi trong nhà, loại bình thường nhất. Nhà anh không thừa dép nên Dương Mai trực tiếp đi vào.
Đầu óc đã thanh tỉnh một chút nhưng thân thể vẫn còn mệt mỏi, cô dựa cả người lên tường, dáng vẻ lười nhác mười phần.
Giang Thủy đang duỗi tay đóng cửa thì tay Dương Mai vòng lên cổ anh, đôi tay ở sau cổ anh nắm lấy nhau giống như một cái khóa.
“Gấp như vậy?” Giang Thủy cảm nhận được lực trên cổ mình, rất nhanh quay mình về trước mặt cô.
Dương Mai yên lặng không lên tiếng nhìn anh, ánh mắt trực tiếp mà trần trụi.
Giang Thủy dưới ánh nhìn chăm chú của cô thu lại dáng vẻ buồn cười của mình, anh lẳng lặng nhìn lại cô, hô hấp dần dần trở nên trầm lắng.
Anh sai rồi, cô không vội một chút nào, người vội chính là anh.
Giang Thủy gấp đến không chờ nổi mà hôn xuống như một trận mưa rền gió dữ thình lình quét đến.
Thật cuồng nhiệt nhưng cũng không quên kết cấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405374/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.