"Là ai ?"
Trong bóng tối mờ ảo, Hàm Nghi vội quơ tay tìm kiếm chiếc đèn bàn, nhưng không biết rằng nó đã rớt từ khi nào.
"Ai đó, có nghe tôi...ưm...ưm"
Từ phía sau có một bàn tay đã giữ chặt khuôn miệng bé nhỏ, cả người cô giờ đây cũng bị cánh tay săn chắc kìm lại.
"Suỵt ! Tôi... tôi sẽ không làm gì, nhưng hãy yên lặng."
Hàm Nghi gật gật đầu, bàn tay kia cũng từ đó mà nới lỏng ra, chí ít chỉ còn giữ lại một bên eo của cô.
Bỗng cảm thấy phía sau váy có gì đó ẩm ướt, Hàm Nghi như sực nhận ra điều gì đó, cô hốt hoảng.
"Anh bị thương sao ?"
Hàm Nghi quay người lại nhìn về phía anh nhưng chẳng nhận được câu trả lời.
"Nè, mau tỉnh lại."
Cô lay lay người đàn ông, sau đó vội vàng mở đèn. Quả như bản thân đã nghĩ, khuôn mặt này, cái dáng vẻ này, chính là người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô đây mà. Chỉ có một điều duy nhất Hàm Nghi không hiểu, vì sao mà anh lại vào được đây.
Đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, sau đó cô rón rén xuống nhà, khi lấy hộp băng gạt còn không quên nghe lén cuộc trò chuyện của hai tên vệ sĩ :
"Hình như tôi vừa thấy có hai tên đi qua nơi này."
"Phải rồi, tôi cũng thấy, chúng có cầm theo súng."
"Chúng ta có nên báo cho lão gia và phu nhân không, hai gã đó đã đi ngang nơi này được mấy lần rồi."
"Tôi nghĩ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033205/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.