Chiếc đồng hồ cổ điểm chuông đúng chín giờ tối...
Trong căn phòng sang trọng được thiết kế theo lối kiến trúc châu Âu, trên một chiếc giường kingsize rộng lớn...
Hai cô gái đang ngồi đó, cùng với một mớ hình ảnh và máy vi tính, điện thoại đặt trên nệm.
"Tiểu Diệp à. Hôm nay em ở nhà có thấy điều gì bất thường không ?" Đàm Di Thư trong chiếc váy ngủ dài ngang gối nằm nghiêng mình, tay chống lên một bên thái dương nhìn về phía người đối diện.
"Không có, tất cả mọi người đều rất bình thường. Nhưng mà, hình như trong dinh thự tuần trước có tuyển thêm năm người phụ bếp nữa, em thấy họ...kì lạ lắm." Diệp Trúc ngồi khoanh chân, mặc bộ đồ ngủ dài tay với hoạ tiết dễ thương, tóc thả nhẹ ngang vai, vội nói ra suy nghĩ của mình.
"Kì lạ sao ? Ý em là.."
Hàm Nghi bước ra từ trong phòng tắm, mái tóc ướt buông lỏng, khoác vội chiếc áo tắm, lớp trang điểm cũng được rửa trôi.
Diệp Trúc thật thà gật đầu, cô chăm chú kể :
"Phải. Người đầu tiên là một cô bé trạc tuổi em nhưng lại mắc phải chứng bệnh câm. Tiếp đến là hai chị em sinh đôi, sống rất khép kín, họ chỉ nói chuyện với nhau chứ không hề giao tiếp với mọi người xung quanh. Cuối cùng là thím Lan, tuy thím ấy rất thân thiện nhưng..." Nói đến đây cô ngập ngừng, trên mặt thoáng nét sợ hãi.
"Trưa nay phát hiện thím ấy lén lút làm gì đó với bát cơm nhưng lại không trông rõ, đến chiều em cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033160/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.