Chương trước
Chương sau
Sau một màn cưỡng hôn bá đạo vừa rồi, Ngôn Bách Nhiên cũng không buồn trêu chọc Hàm Nghi nữa, nhìn bộ dạng bất mãn muốn sống chết thế kia, anh mặc nhiên bước ra ngoài.

Vốn tưởng anh đã về, nhưng lúc sau lại thấy Ngôn Bách Nhiên bước vào trở lại, trên tay còn cầm một túi gì đó, hình như là thức ăn.

Đặt xuống bàn, anh từ tốn mở ra.

Bên trong chiếc túi giấy là một hộp cháo còn nóng hổi, khói bay nghi ngút.

Mà Hàm Nghi lúc này cũng đã ngủ. Nói là ngủ nhưng thực ra cô chỉ nhắm mắt để đó, chứ cũng không tài nào yên giấc được.

Mùi thức ăn lập tức men theo không khí xộc vào mũi cô, làm cơn đói bụng trong người trào dâng.

Ngôn Bách Nhiên mở hộp cháo, từ tốn bước đến cạnh giường, nhìn theo bóng lưng đang xoay về phía mình đắp chăn.

Chẳng lẽ mới hơn có năm phút mà đã ngủ nhanh như vậy ?

Nửa ngờ nửa tin, anh khom lưng thấp xuống, chỉ để chừa một khoảng nhỏ, kề gương mặt nam tính lên một bên má của Hàm Nghi, thì thào lên tiếng :

"Ngủ rồi ?"

Hàm Nghi cảm nhận được hơi thở phả vào mặt mình có chút nổi da gà, tuyệt nhiên vẫn cố làm như đang ngủ.

Cả cơ thể theo phản xạ cứng đờ đã vô tình tố cáo hành vi lén lút của cô.

Không nhanh không chậm, Ngôn Bách Nhiên cười khẽ, anh tiến sát lại vành tai cô gái hơn, giọng nói thâm trầm du dương phát ra nho nhỏ nhưng lại rõ ràng từng chữ một :

"Muốn ông đây hôn tiếp mới chịu dậy phải không ?"

Hàm Nghi dù có ương bướng cách mấy cũng đành ngậm ngùi ngay lập tức xoay lưng lại mở mắt.

"Anh còn ở đây làm gì?"

Ngôn Bách Nhiên không trả lời, chỉ cầm hũ cháo trên bàn rồi kéo chiếc ghế cạnh đó ngồi xuống, lạnh giọng :

"Ăn trước đã."

Mặc dù Hàm Nghi đã đói đến xoắn bụng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự đắc kia liền muốn tức điên lên không chịu được, cô hậm hực ngồi dậy, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn đi nơi khác không thèm đếm xỉa.

"Không muốn."



Không nói không rằng, Ngôn Bách Nhiên tự múc thìa cháo đưa đến miệng mình tự ăn lấy, hồi sau lại vươn hai cánh tay dài giữ chắc bả vai của cô gái trên giường, bắt trọn lấy bờ môi không chút phòng bị kia.

"Ưm"

Hàm Nghi thảng thốt theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng với thể lực hiện giờ xác suất chỉ bằng không. Cảm nhận được nguồn chất lỏng ấm dần lan khắp khoang miệng mình, đi kèm với mùi hương nam tính ấy, Hàm Nghi khẽ rùng mình.

Đang còn chưa biết phải làm thế nào thì lại thấy từ cánh cửa phòng một nữ y tá bước vào, hình như còn muốn căn dặn điều gì đó.

Cô lập tức vỗ vào bả vai ra hiệu với Ngôn Bách Nhiên rằng có người, nhưng anh nào quan tâm.

Mà nữ y tá cũng bị một màn cẩu lượng này doạ sợ rồi, vẻ mặt cô ấy ngượng nghịu không biết phải làm sao, cuối cùng đành phải bước ra ngoài trước ánh nhìn khó xử của Hàm Nghi.

Đợi đến khi y tá vừa bước khỏi phòng được một lúc, Ngôn Bách Nhiên mới buông cô ra, đầu lưỡi khẽ đảo quanh khoé môi mình liếm nhẹ, đảo mắt nhìn về phía Hàm Nghi, hơi nhướn mày :

"Nếu muốn ăn kiểu này thì cứ tiếp tục."

Cô lúc này không chống đối nữa, ngồi im thin thít như một đứa trẻ ngoan đợi thức ăn, khiên cưỡng há miệng ngậm lấy thìa cháo được đút bởi Ngôn Bách Nhiên.

Trong suốt quá trình, cả hai không hai hé miệng nữa lời, chỉ im lặng làm việc cách miễn cưỡng lại thêm phần không vui.

Chỉ đến khi hộp cháo đã sạch bóng, Ngôn Bách Nhiên liền đứng dậy, khoác lại chiếc áo vest đang treo ngang bên thành giường, nhàn nhạt cười thoáng rời đi theo tiếng bước chân.

Hàm Nghi lúc bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm yên lòng chìm vào giấc ngủ sâu...

...____________________________...

Ở một nơi nào đó gần hành lang bệnh viện...

Dưới cái ánh sáng nhàn nhạt hắt vào từ phía lối đi, lại đủ làm bật lên hai thân ảnh đang quấn quýt nơi thành tường, mặt đối mặt, môi kề môi, làm người khác chỉ biết đứng hình tại chỗ.

Đàm Thư Di bám lấy nơi bả vai, cố gắng đẩy người trước mặt ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt, đôi môi ửng hồng đến mê người mấp máy từng chữ nhỏ, lúc này đây lại càng như liều thuốc kích thích bên tai :

"Này, ở đây có camera."

Bạch Đông Quân tạm ngưng mọi hành động, đôi tay vẫn không ngừng bám lấy eo thon của cô gái, anh lưu luyến rời khỏi môi hồng quyến rũ, câu lên nụ cười gian xảo.

"Em nghĩ rằng một điệp vụ FBI chuyên nghiệp trước khi đến đây lại không chuẩn bị thứ gì ?"

Còn chưa kịp định thần thì đã bị nụ hôn gấp gáp của anh vùi lấp đi lý trí. Dù vậy, Đàm Thư Di vẫn cố đẩy anh ra, nói thêm một câu :



"Nhưng nơi này không tiện."

Xuyên qua ánh đèn chiếu xuống chỉ thấy Bạch Đông Quân nhoẻn miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng đều cùng rãnh cười sâu hút, mái tóc cũng hơi rũ xuống lại càng thêm mị hoặc chết người.

"Chiều theo em vậy."

Một lúc sau, trên chiếc xe hơi Martin sang trọng đắt tiền...

Cả hai cơ thể có phần không chỉn chu quấn chặt lấy nhau, nam ngồi tựa vào thành cửa xe đóng kín, nữ thượng phía trên...

Nụ hôn của họ quyến luyến, nòng nàn, sâu đậm nhưng lại khó phai.

Đàm Thư Di trong cơn mê loạn lấy tay lần mò trước khuôn ngực vạm vỡ, ngang nhiên tháo cúc áo, kéo xuống lớp vải mỏng phong phanh làm lộ ra từng múi cơ săn chắc nam tính.

Mà người trước mặt cô cũng không kém cạnh, một tay chế trụ lấy chiếc cổ trắng ngần, một tay đưa nhẹ ra sau kéo khóa làm lộ ra tấm lưng trần gợi cảm...

Không nhanh không chậm, Bạch Đông Quân kéo váy xuống, tiện tay đổi tư thế áp cô gái nằm xuống dưới ghế ngồi, bá đạo vùi đầu vào hõm xương quai xanh gợi cảm, hôn ngấu nghiến.

Đàm Thư Di bấu lấy tóc anh, trong không khí ngượng ngập ái tình vẫn không quên nửa đùa nửa thật hỏi một câu :

"Anh làm vậy trên xe của tên Ngôn Bách Nhiên gì đó liệu có ổn không?"

Người đàn ông lúc này đã bị cái gọi là bản năng cơ thể trỗi dậy, chỉ biết chìm đắm trong sắc tình, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên trả lời cách bá đạo, hơi thở gấp gáp phủ lấy gương mặt cô gái :

"Yên tâm, xe này của anh."

Trời cũng lấm tấm mưa, cơn kéo đến ngày càng nặng hạt hơn, đọng lại bên ngoài của kính lấm tấm vài giọt nước.

Dưới cơn mưa ấy, âm thanh ái tình lan tỏa khắp khoảng không nhỏ bên trong xe, phủ trọn lấy hai cơ thể chẳng có lấy mảnh vải che thân.

Họ vẫn ở đó đến khi mưa tạnh, triền miên dây dưa không dứt...

Ngẫm lại, trong lần đi bệnh viện lần này, người được lợi nhất không ai khác chính là Bạch Đông Quân.

Anh không phải người thăm bệnh, lại chẳng phải bệnh nhân.

Nhưng lại được mang danh là khách đến thăm, đã vậy còn vô tình có được món hời lớn.

Một công đôi việc !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.