Sau một màn cưỡng hôn bá đạo vừa rồi, Ngôn Bách Nhiên cũng không buồn trêu chọc Hàm Nghi nữa, nhìn bộ dạng bất mãn muốn sống chết thế kia, anh mặc nhiên bước ra ngoài.
Vốn tưởng anh đã về, nhưng lúc sau lại thấy Ngôn Bách Nhiên bước vào trở lại, trên tay còn cầm một túi gì đó, hình như là thức ăn.
Đặt xuống bàn, anh từ tốn mở ra.
Bên trong chiếc túi giấy là một hộp cháo còn nóng hổi, khói bay nghi ngút.
Mà Hàm Nghi lúc này cũng đã ngủ. Nói là ngủ nhưng thực ra cô chỉ nhắm mắt để đó, chứ cũng không tài nào yên giấc được.
Mùi thức ăn lập tức men theo không khí xộc vào mũi cô, làm cơn đói bụng trong người trào dâng.
Ngôn Bách Nhiên mở hộp cháo, từ tốn bước đến cạnh giường, nhìn theo bóng lưng đang xoay về phía mình đắp chăn.
Chẳng lẽ mới hơn có năm phút mà đã ngủ nhanh như vậy ?
Nửa ngờ nửa tin, anh khom lưng thấp xuống, chỉ để chừa một khoảng nhỏ, kề gương mặt nam tính lên một bên má của Hàm Nghi, thì thào lên tiếng :
"Ngủ rồi ?"
Hàm Nghi cảm nhận được hơi thở phả vào mặt mình có chút nổi da gà, tuyệt nhiên vẫn cố làm như đang ngủ.
Cả cơ thể theo phản xạ cứng đờ đã vô tình tố cáo hành vi lén lút của cô.
Không nhanh không chậm, Ngôn Bách Nhiên cười khẽ, anh tiến sát lại vành tai cô gái hơn, giọng nói thâm trầm du dương phát ra nho nhỏ nhưng lại rõ ràng từng chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033143/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.