"Trưa nay nhớ mang cơm đến."
"Anh nói cái gì ?"
"Tút...tút."
Hàm Nghi quẳng điện thoại xuống giường, cơn tức dồn lên não.
Cái này... là nhờ vả hay ra lệnh đây ?
Từ khi hôn lễ kết thúc đến nay cũng ba ngày trôi qua, ai về nhà nấy, còn cô thì chỉ mới trở về dinh thự của Ngôn Bách Nhiên chiều hôm qua.
Anh chỉ thả cô trước cổng nhà liền lái xe đi mất biệt. Đến cả một câu thông báo cũng không thèm nói.
Vậy mà hôm nay, đùng một cái bảo cô chuẩn bị bữa trưa mang đến tập đoàn.
Thử hỏi xem có ai không tức cho được.
Hàm Nghi thở dài, kêu cô phẫu thuật cứu người thì cô làm được, còn bảo cô nấu ăn thì chi bằng tự nấu còn ngon hơn.
Nhưng mà dù sao thì đó cũng là ý của Ngôn Bách Nhiên, để xem anh ta có chịu nổi mấy món cô nấu qua nổi hôm nay hay không.
Tâm trạng cô gái liền vui vẻ trở lại, hí ha hí hửng vào nhà bếp bắt tay chuẩn bị cơm trưa.
..._________________________...
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao ốc...
Căn phòng rộng lớn với thiết kế hiện đại, gồm một phòng làm việc lớn, ngoài ra còn có một gian phòng ngủ cùng nhà vệ sinh tiện nghi, các thiết bị máy tính trang bị đầy đủ cùng cách bày trí rất khoa học lại gọn gàng.
Người đàn ông ngồi trước màn hình máy tính, dáng vẻ chăm chú làm việc trông lại đĩnh đạc, thu hút vô cùng.
Chẳng là vài ngày tổ chức hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033126/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.