"Mọi chuyện ổn cả chứ ?"
"Vẫn ổn. Ngài có căn dặn gì thêm ?"
"Nhất định phải tìm cho ra chiếc chìa khoá đó. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhớ thu dọn sạch sẽ."
"Đã rõ."
Tút...tút.
Hàm Nghi buông thõng điện thoại xuống, hai tay dựa lên ban công cửa sổ...
Cũng đã hơn một giờ khuya, bầu trời tối chỉ còn vương lại chút ánh sáng mờ ảo không rõ ràng.
Làn gió man mát thổi qua lớp váy ngủ mỏng manh trong cơ thể thiếu nữ, vài lọn tóc dài cũng theo đó bay rũ xuống tung bay.
Bàn tay nhỏ nhắn cẩn trọng nâng niu mặt dây chuyền hình ô van trên tay, nhẹ nhàng tách ra.
Bên trong khuôn tròn bé xíu là một tấm ảnh gia đình ba người đã cũ, tuy đã ố vàng nhưng được bảo quản rất cẩn thận.
Hàm Nghi còn nhớ rất rõ, nó được chụp vào dịp sinh nhật lần thứ chín của cô, một gia đình hạnh phúc, thật vui biết bao...
Cô chăm chú nhìn vào bức ảnh, cười chua chát.
"Cũng đã được gần hai tháng rồi nhỉ ?"
Phải rồi, ba mẹ cô đã mất được gần hai tháng.
Cô còn nhớ rõ như in, hình ảnh mẹ mình ngồi la liệt trên ghế, chết không nhắm mắt...
Cũng nhớ rất rõ, những lời trăn trối lúc cuối đời của ba.
Trước khi qua đời, ba cô từng nói rằng, người giết chết họ chính là tổ chức GR.
Lúc đầu cô cũng ngỡ là như thế cho đến một ngày...
"Ông bày ra mọi chuyện cũng chỉ để gặp được tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033123/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.