Trong căn biệt thự rộng lớn cách trung tâm thủ đô khoảng 2 ki-lô-mét về phía Nam. Tiếng gia nhân trong nhà đi lại nhộn nhịp, ai nấy đều tất bật với công việc của mình.
"Mọi thứ sao rồi"- Giọng nói nghiêm thúc của người con trai vang lên.
"Cậu chủ đã chuẩn bị xong hết rồi chỉ chờ tối nay ông bà chủ và nhị tiểu thư về là được ạ!"
"Được rồi! Chú cho mọi người nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài chút"
Câu nói vừa dứt, anh cầm áo khoác và bước ra ngoài.
Hòa mình vào phố đông, nơi chợ búa ồn ào, nơi xe cộ đông đúc, nơi vui chơi nhộn nhịp tiếng cười đùa của đám trẻ con trên vỉa hè.
Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh giá trên gương mặt hoàn hảo. Gió đầu mùa nhẹ nhàng, xao xuyến đến bồi hồi, khiến gương mặt lạnh lùng ấy lại thêm những nét gợi buồn.
"Ầm!"
Đây là âm thanh mà khi anh còn đàn mải mê với không khí ồn ào xung quay. Chiếc xe máy nằm im trên mặt đường, nó lúng túng đứng dậy nhìn người con trai trước mặt đang ngồi bệt trên mặt đường.
"Tôi... tôi xin lỗi... Cậu có sao không?"- Nó vội vàng chạy đến đỡ anh dậy, gương mặt tỏ vẻ lo lắng.
"Không sao"- Anh lạnh lùng gạt tay nó ra, gương mặt hơi nhăn lại vì đau
" Tay cậu bị thương rồi! Tại tôi va vào cậu phải không?"- Nó lúng túng nhìn anh e ngại
"Tôi không sao"
"Không được! Để tôi đưa anh vào bệnh viện"- Nó nói lại bằng giọng cương quyết
"Tôi đã nói là không cần"- Anh tỏ ra khó chịu
"Vậy để tôi giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-quen-duoc-anh/70410/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.