Đăng ngồi xoay xoay chiếc phi tiêu trên tay.
"Anh à!"- Ngọc Vy từ trên tầng chạy xuống
"Vấn đề gì!"- Anh nhìn chiếc váy ren ngắn ngủn và mỏng tanh trên cơ thể cô một cách khó chịu
"Chúng ta đi chơi đi! Lâu rồi chúng ta..."
Câu nói của cô chưa kịp dứt, anh đã dùng chiếc phi tiêu trên tay phi dượt qua mặt cô vào đúng tâm đường tròn trước mặt.
Ngọc Vy trợn ngược mắt có lẽ vẫn chưa hết kinh ngạc
"Anh đang làm cái gì vậy Đăng"
"Lên tầng, thay đồ khác"- Đăng lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt
"Tại sao vậy chứ? Tại sao anh không thể đối xử dịu dàng với em như trước đây?"
"Không nói nữa! Mau lên tầng"- Anh nói chất giọng lạnh tanh có vẻ phó mặc mọi thứ.
"Em chưa có nói xong. Anh nghĩ em là con ngốc sao? Em vẫn không hiểu tại sao anh nói yêu em nhưng lại bắt em phải giả vờ yêu thằng con trai khác và nhận em làm em gái. Em xin anh, quay lại đi, trở lại làm Thế Đăng của ngày xưa đi, được không?"- Ngọc Vy bật khóc trong từng lời nói, đôi môi cô run run khẽ nhìn anh. Giọng nói cô nghẹn lại, bao nhiêu suy nghĩ, khổ đau trong lòng dường như được bày tỏ hết ra trên gương mặt.
Thế Đăng vẫn lạnh lùng. Chỉ có điều gương mặt anh trở nên rất khó coi, căng lại. Anh đấy Vy xuống bàn, ép sát người mình vào người cô.
"Anh. Định làm gì?"- Ngọc Vy trong phút chốc nhận thấy sự tức giận đang nổi nóng trong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-quen-duoc-anh/3270178/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.