Bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
Alice vội chạy vào trong, ca phẫu thuật có vẻ diễn ra khá thuận lợi. Anh tỉnh dậy sau năm tiếng đồng hồ hôn mê.
Khánh Anh mở mắt, trước mắt anh lúc này chỉ là một màu sơn trần nhà trắng xóa. Tay anh mệt mỏi cho lên chán. Alice chạy đến bên anh.
"Khánh Anh, anh tỉnh rồi sao?"
"Anh... Vẫn còn sống... à?"- Anh thều thào nói từng chữ khó nhọc, nụ cười thở hắt ra có chút gì đo không hài lòng.
"Anh thật ngốc!"
"Ừ"
"Là lỗi của em, em xin lỗi!"- Cô ngồi xuống bên cạnh anh nhưng đôi mắt lại lơ đễnh đi chỗ khác, cô không đủ tự tin để nhìn thẳng vào mắt anh lúc này.
Cô chỉ cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì anh vẫn còn tồn tại trên thế gian này, may mắn vì anh vẫn còn ngay bên cạnh cô, anh vẫn chưa rời xa cô, cô vẫn còn cơ hội, một cơ hội để cứu sống và chiếm trọn trái tim anh.
Cô tin mình làm được. Nhất định cô sẽ làm được.
____________________
Thiên Di ngơ ngác ngồi cạnh cửa sổ, nó dương đôi mắt màu nâu nhạt lên nhìn bầu trời u ấm với những áng mây trôi ảm đạm. Những lúc trời sắp mưa như thế này, nó lại chợt nhớ đến anh, nhớ đến bao kỉ niệm vui vẻ, hạnh phúc mà anh đem lại cho nó, nhớ cả đến dòng tin nhắn cách đây không lâu anh gửi nó.
"Anh bây giờ sống tốt chứ! Ở đất nước xa lạ nào đó anh còn nhớ đến em không. Chắc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-quen-duoc-anh/3270171/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.