gày tổ chức hiến tế, khó được ánh nắng mặt trời nóng đến cháy rát.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Tô đã bị cung nữ gọi dậy, mơ mơ màng màng mặclên cái áo giáp vàng chói lóe nặng hơn năm kí lô, Tô Tô khó có thể đứngvững, gian nan chỉ vào cái áo mặc trên người, "Ta phải mặc nặng như vậyđứng cả ngày?"
Cung nữ lắc đầu lùi về sau, Tô Tô nhìn thấy hai người cung nữ khác đứngphía sau bưng một mũ trang sức chí ít cũng nặng hơn năm kí, "Nươngnương, còn chưa mang trang sức."
Bộ mặt Tô Tô vỡ vụn, khóe miệng run rẩy vài cái, "Này... là toàn bộ?"
"Nương nương, mũ quan bệ hạ mang còn nặng gấp hai lần của người cơ."
Tô Tô: "…"
Được rồi, nàng hiện tại đã thăng bằng nhiều.
n Thương thường hay tổ chức hiến tế, căn cứ vào thời gian hiến tế Vươngcác triều đại. Cứ cách mỗi mười ngày hiến tế một Vương, Thành Thang sáutrăm năm thiên hạ, bởi vậy có thể tưởng tượng nhóm Vương chết đi là mộtcon số khổng lồ cỡ nào, muốn hoàn toàn hiến tế một lần các Vương tổtông, cần khoảng một năm thời gian...
Tô Tô nghĩ đến thân thể ốm yếu của Đế Tân, cùng với trọng lượng y phụcnặng khủng bố ở buổi hiến tế, không khỏi cảm khái đồng tình: Trụ vươngđời Thương, tuyệt đối là cảm nhận được sự nặng nề của lịch sử hơn hẳn so với bất cứ ai khác.
Thương còn chưa có thông dụng nghệ thuật trang điểm, vì trở thành chủ tế buổi lễ, Tô Tô tự nhiên là phải rạng rỡ, nổi bật hơn mọi người.
Nàng dùng bút kẻ tô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-cuoi-ta-ho-vi/1609832/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.