Tối nay là mồng một, không có trăng.
Bầu trời tối đen hết sức mau, từ Phân Cung lâu khởi giá hồi Long Đứcđiện, chỉ mới đi được nửa đường, cảnh chiều hôm liền đã áp trầm xuống.
Một bức tường bằng mộc đàn rất nặng và một tấm màn dày ngăn cách tẩmcung với thế giới bên ngoài, trời vừa tối, đèn đường ven cung đình mộtchiếc lại một chiếc cháy sáng lên, hoàng cung ngủ say dưới ánh đèn đuốcsáng trưng trong bóng tối, ngoài cung điện, cung nhân tay cầm đèn, cungkính hỏi thăm đế vương có muốn thắp đèn trong tẩm cung hay không.
Bởi vì sắc trời đã âm u, thêm bị bức tường mộc đàn và tấm màn ngăn cáchánh sáng, giờ phút này trong nội cung tối đen, làm nhân xem không rõphân minh.
Đế Tân đang muốn hạ lệnh để cung nhân thắp đèn, một đôi tay nhỏ bé nonmềm đột nhiên che lại miệng hắn, môi thiếu nữ ghé vào lỗ tai hắn, thổkhí như lan, "Bệ hạ... không cần thắp đèn đâu."
Có lẽ là hắc ám mang đến ảo giác, giờ phút này âm thanh của thiếu nữ sovới ngày thường khàn và nhỏ hơn một chút, lộ ra một cỗ thành thục mềmmại đáng yêu.
Đế Tân hỏi, "Vì sao?"
m thanh hết sức mềm mại đáng yêu trả lời, "Tô Tô mới vừa khóc, sắc mặtkhó coi... Tô Tô...Tô Tô không muốn bệ hạ thấy bộ dáng xấu này của TôTô, huống chi... huống chi..." m cuối tựa ngượng ngùng đến cực điểm,dừng lại, sau đó thân thể mạt nhuyễn ngọc ôn hương mượn bóng tối, to gan lấn đèn gần hắn, hai tay gầy nhỏ ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại nhưrắn quấn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-cuoi-ta-ho-vi/1609829/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.