Chỉ có thể nói ưu thế của con lai thật sự là quá lớn, xem người ta mũi là mũi, mắt là mắt, cho dù bày ra tư thái rắm thối bố mày đệ nhất thiên hạ cũng không khiến người trái đất cảm thấy đáng ghét.
Chẳng qua khi đối phương dùng nòng súng đỡ lấy vành mũ, Văn Thu Tỉnh cẩn thận nhìn, thấy người này có đôi mắt màu xanh xám, khiến cậu không kìm được mà nhớ tới đôi mắt xanh của Will.
Khác nhau ở chỗ một bên trong suốt thấy đáy, một bên mông lung thần bí, nhưng đều rất đẹp.
Trong lúc Văn Thu Tỉnh đang quan sát Phong Đình, Phong Đình cũng nhìn chàng trai trẻ lớn mật tùy ý này.
Nếu như hắn không nhớ nhầm, đã mấy chục năm không có ai dám nhìn thẳng mặt mình như vậy.
"Cậu từng gặp ta?" Ánh mắt Phong Đình vi diệu, đưa tay ra dùng nòng súng nhấc cằm thanh niên lên nhìn kỹ.
Tóc đen mắt đen, tướng mạo tuấn tú, là loại hình hắn không căm ghét.
"Chưa từng gặp." Văn Thu Tỉnh bỗng hoàn hồn, thầm chửi câu đậu xanh rau má, nghiêng đầu dịch cằm mình khỏi nòng súng của vị sĩ quan đây.
Sau đó nói một câu: "Cám ơn anh lúc nãy đã cứu tôi."
Ờm, tuy rằng người đàn ông này và Will có cảm giác cảm giác tương tự khó hiểu, nhưng khí tràng của hai người khác biệt khá lớn.
Một là thân sĩ tao nhã, một là sĩ quan lạnh lùng, chỉ có thể nói mỗi người mỗi vẻ.
Xét thấy tình huống căn phòng dưới lòng đất giam giữ sinh vật ngoài hành tinh đang không biết thế nào, Văn Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-chung-toi-day-cam-doc-than/858996/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.