Đã nói là suýt, vẫn chưa phát nổ. 
Ngay lúc Phong Đình bị trêu chọc sắp không chịu nổi, muốn đẩy ngã cậu bạn đời mấy ngày chưa chạm vào, một cuộc gọi đến cắt ngang tiến trình. 
"Xin lỗi em." Phong Đình khàn giọng, thả thanh niên ánh mắt mông lung xuống ghế sa-lông, sau đó quần áo xốc xếch đứng lên, đi qua một bên nhấn nghe cuộc gọi video của Allyall... Ồ không, là tắt video, đổi thành cuộc gọi âm thanh: "Chuyện gì?" 
Giọng nói trầm thấp đến thái quá này bất thình lình dọa Allyall hẫng mất một nhịp, cho rằng mình bấm nhầm số. 
"Will?" 
"Là ta." 
Sau khi xác nhận, Allyall yên tâm, đồng thời kẻ giữ mình trong sạch là anh cũng không hề nghĩ tới phương diện kia. 
"Là thế này." Allyall đáp: "Tọa độ mà anh cho, người của ta đã phản hồi tin tức về nó." 
Phong Đình vừa sửa lại cổ áo vừa nói: "Thế nào?" 
Allyall hạ giọng: "Đúng là hầm mỏ." Anh đứng trong phòng sách, nhăn chặt mày: "Nhưng người của ta phát hiện, người giám sát ở đó không chỉ có một tốp." 
"Hả?" 
"Ngoại trừ lão già Russell kia còn có người của vài Vương tộc khác." 
"Vương tộc?" Gương mặt Phong Đình mang theo vẻ nghi ngờ. 
Là vị công chúa kia sao? 
Bởi thành viên nam tính trong vương thất chỉ dư lại mỗi mình hắn. 
Còn lại đều là giả mạo. 
"Đúng thế." Allyall xoa trán, quyết định: "Mạch hầm mỏ này ta sẽ không tham gia vào, quá mạo hiểm." 
"Không cảm thấy đáng tiếc sao?" Giọng Phong Đình rất bình tĩnh, nếu Allyall không tranh mạch hầm mỏ, bạn đời và bé con của hắn làm sao có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-chung-toi-day-cam-doc-than/858992/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.