Mặc dù chỉ là một câu nói thầm, nhưng công chúa Công chúa Khấu Nhân nhĩ lực hơn người, nghe rõ ràng hai chữ 'tình yêu'.
Tình yêu?
Bà buồn cười, không bày tỏ ý kiến.
"Cậu đúng là một người đặc biệt." Công chúa Khấu Nhân nói.
Bị dân bản địa cười nhạo, Văn Thu Tỉnh đã tính trước: "... Tôi chỉ nói lung tung thôi." Sau đó sờ mũi, nói sang chuyện khác: "Còn xa lắm không?"
"Không xa, ở ngay phía trước." Công chúa Khấu Nhân trả lời.
Sau đó một đường đi tới phòng cất giữ đồ của bà... cửa vào vậy mà là lò sưởi trong tường, khá thú vị.
Nói là phòng cất chứa không bằng nói là tầng hầm thì hợp lý hơn, toàn thể đều lộ ra một cỗ cảm giác lịch sử, khiến người trái đất thiêu kiến thức Văn Thu Tỉnh sinh ra hứng thú.
Đi qua cầu thanh chật hẹp là một nơi rộng rãi sáng sủa, phía trước nhất bày một pho tượng bằng đá, trên tay nâng thanh kiếm, chuôi kiếm nạm đầy đá quý.
"Đây là thanh kiếm cha ta - lôi lăng đại đế để lại, chỉ có huyết thống vương thất mới có thể rút ra..."
Công chúa Khấu Nhân mới vừa nói xong, Văn Thu Tỉnh đã thấy tia sáng lạnh lóe lên, kiếm kia bị rút ra.
Cậu sợ đến mức vội buông tay trả về, sau đó chột dạ nhìn công chúa Khấu Nhân đi đằng trước, phát hiện đối phương không chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không cậu sẽ trở thành tội nhân phá vỡ niềm tin hoàng thất.
Dựa theo trình độ ngạo kiều của công chúa Khấu Nhân, phỏng chừng sẽ trực tiếp vứt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-chung-toi-day-cam-doc-than/858990/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.