*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy anh là đấu sĩ hả?" Văn Thu Tỉnh hỏi: "Tôi có thể đến xem không, bảo đảm không làm phiền anh."
Thanh niên lộ ra biểu tình ngoan ngoãn nhất từ trước tới nay.
Phong Đình nhìn mà khó lòng từ chối, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Nơi đó không thích hợp với cậu."
"Là sao?" Văn Thu Tỉnh hỏi.
"... Dù gì cũng không hợp." Phong Đình khuyên nhủ: "Nếu cậu thấy chán, có thể mua một khoang dinh dưỡng, như vậy ra ngoài sẽ an toàn hơn."
Mặc dù hoạt động trên Internet ít nhiều sẽ mất đi cảm giác chân thực, thế nhưng Phong Đình ủng hộ việc bạn đời không bước chân ra khỏi cửa.
"Đừng vậy chứ, dẫn tôi đi mở mang tầm mắt đi mà." Văn Thu Tỉnh dùng mũi chân chọc chọc người nào đó, mở giọng cầu xin.
Phong Đình ngoái đầu nhìn lại, liếc mũi chân to gan kia: "..."
"Được." Giọng hắn khàn khàn, trở tay bắt được mắt cá chân thanh niên, cầm trong tay một hồi lâu mới thả ra.
"Thần kinh!" Sau khi Văn Thu Tỉnh giành được tự do, lập tức bới túi hành lý tìm mũ và khẩu trang.
Thuận tiện cũng tìm cho cả Will.
Dù sao cậu vẫn không phóng khoáng đến mức mang một khuôn mặt thu hút sự chú ý của người khác, đi đến nơi bẩn thỉu xấu xa đó.
Phong Đình ngầm thừa nhận hành động của Văn Thu Tỉnh.
Thậm chí tìm ra một cái áo gió màu sắc ám trầm khiêm tốn phủ lên người đối phương, bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-chung-toi-day-cam-doc-than/858976/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.