*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ra đây chính là nguyên nhân đối phương chột dạ.
Văn Thu Tỉnh lấy ngón tay chọt chọt mảnh máu bầm trên vai Phong Đình: "Này là sao?"
Mà Phong Đình lại như không có cảm giác, lông mày cũng không nhíu lấy một lần: "Va chạm bất ngờ."
"A!" Văn Thu Tỉnh không tin, cậu đâu có mù, có điều đến cùng Will sao lại bị thương, cậu không có quyền hỏi, đối phương không muốn nói thì thôi.
Văn Thu Tỉnh quay người, trong căn phòng nhỏ hẹp, tìm ra hộp thuốc đối phương mua về tối qua, để lên bàn, xáo đông trộn tây, rốt cuộc tìm được một lọ thuốc phun sương.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Phong Đình, cậu mở nắp lọ phun sương ra quơ quơ, thái độ cực kém: "Nhìn cái rắm, xoay qua chỗ khác."
Phong Đình rốt cục hiểu rõ ý đồ bạn đời, gương mặt tuấn tú bình tĩnh lộ vẻ bất ngờ, tựa hồ là không nghĩ tới thanh niên tính khí không tốt sẽ quan tâm đến vết thương của mình, sau đó nghe lời mà xoay người.
Kỳ thực chút tiểu thương thế này, hắn vốn không để ý, chỉ là lúc nhìn vào tấm gương trong phòng tắm có thấy, vết thương khá là đáng sợ, sợ doạ đến Văn Thu Tỉnh.
Kết quả đối phương không giống như là sợ hãi, dáng vẻ như thấy vết thương nhiều mà tập mãi thành quen.
Đây là đương nhiên, lúc Văn Thu Tỉnh học cấp hai là thiếu niên bất lương người gặp người sợ, đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-chung-toi-day-cam-doc-than/858974/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.