9
"Cô muốn sao?" Chu Yến nhặt lên tấm ảnh cuối cùng, oán hận nhìn tôi chằm chằm.
"Đầu tiên là quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, thừa nhận mình là thứ đê tiện." Tôi giơ một ngón tay.
Tác phong làm việc của dân tộc thiểu số không giống người Hán, sách lược sinh tồn của dòng tộc chúng tôi không phải là rộng lượng tha thứ* mà là noi theo tiêu chuẩn của đàn sói: giữ chữ tín, đối xử chân thành với mọi người nhưng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với kẻ địch, đã làm là phải làm đến cùng để kẻ địch không dám tiếp tục mạo phạm.
(*宰相肚里能撑船: nghĩa đen: Tấm lòng của tể tướng rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong, nghĩa bóng miêu tả người rộng lượng)
Chu Yến run rẩy cả người, nhìn sang Chu Hồng Dân với ánh mắt van lơn.
Tôi lạnh lùng nói: "Quỳ xuống! Nếu không đừng trách tôi ném hết đống hình này xuống dưới lầu."
Chu Hồng Dân thấy ảnh chụp cũng tái mét mặt, sốt ruột nhỏm dậy từ giường bệnh: "Miêu Nguyệt, cô làm vậy là phạm pháp đó! Đám nông thôn các cô có biết quyền riêng tư là gì không? Còn nữa, lan truyền loại ảnh này là phạm tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, phải ngồi tù đấy!"
Nhìn anh ta nhăn nhó, tôi cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt bụng: "Ngồi tù á? Phụ nữ mang thai mà phải ngồi tù ư?"
Chu Hồng Dân và Chu Yến sững sờ.
Tôi chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh Chu Hồng Dân nói: "Kể cả hôm nay tôi có cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-choc-con-gai-mieu-cuong/3492585/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.