Chương trước
Chương sau
"Này."
Giữa giờ nghỉ trưa Tông Tầm nhận được cuộc gọi từ Nguyên Thanh.
Chỉ nghe thấy Nguyên Thanh tiếng nói lanh lảnh gọi: "Anh! ! !"
"Ừm?" Tông Tầm có chút nhíu mày thấp giọng đáp lời.
"Anh! Em sai rồi! Anh!" Nguyên Thanh ngồi trong xe tiếp tục điều khiển tay lái, dùng giọng nói có vẻ hơi kích động như muốn cảm hoá anh.
Tông Tầm nghe cô gọi mình anh trong lòng thoải mái cực kỳ, nhưng anh bảo trì lãnh đạm nói: "Biết."
Anh không biết, không có gì đâu, Nguyên Thanh cảm thấy sự hờ hững của anh đặc biệt xúc động, không cảm thấy lo lắng hay sợ vì điều đó, chỉ muốn nhào về phía anh nũng nịu bóp mặt đơ của anh.
Cô thay đổi giọng điệu mềm manh, chỉ để làm rung động trái tim người đàn ông thẳng thắn của anh: "Anh! Em tới tìm anh chọc, mau tới bãi đỗ xe... Anh..."
"Ừm." Tông Tầm ứng một tiếng rồi cúp điện thoại, tới bên người Đường Viêm nói: "Cậu về trước đi."
"Tầm ca muốn đi đâu?" Đường Viêm dừng bước, không hiểu hỏi.
Tông Tầm đi về hướng bãi đỗ xe, cũng không quay đầu lại, "Đi làʍ ŧìиɦ."
Đường Viêm nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, cười mắng :"Tôi nhổ, cậu xấu nhất toàn trường.."
Chờ Tông Tầm ngồi vào ghế phụ, Nguyên Thanh một mặt cười ngượng ngùng mà nhìn xem anh mặt không cảm xúc nhìn phía trước, "Anh rất bận học sao?"
"Không bằng em." Tông Tầm lãnh đạm nghiêng đầu nhìn cô một cái, chiếc vòng tay bị đứt vẫn còn trên cổ tay cô.
"Cũng đúng." Nguyên Thanh lấy lòng mỉm cười lộ ra hàm răng.
Tông Tầm không nói chuyện, hừ nhẹ một tiếng rồi tỏ ra khinh thường.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cả người lạnh nhạt lãnh đạm, Nguyên Thanh nhịn không được đưa tay cấp tốc nắm thịt trên mặt anh, kéo, "Anh sao vậy chỉ biết khi dễ em?"
"Em?" Tông Tầm có chút quay đầu hỏi cô, khóe miệng bị cô kéo tới liệt nghiêng qua một bên, mang theo cảm giác tương phản.
Nguyên Thanh mím môi nhịn cười, "Không là anh thì là ai?"
“Được rồi.” Tông Tầm giống như quá lười để ý đến cô, nói ra hai chữ hết sức miễn cưỡng.
"Đừng như vậy nha..." Nguyên Thanh buông tay ra thuận thế ôm cổ của anh, nâng mông lên nhanh chóng cúi người hôn lên má anh một cái.
Tông Tầm thờ ơ liếc cô một chút, sắc mặt không hề không ổn định.
"Cũng chủ động hôn anh một cái, còn tức giận phải không?" Nguyên Thanh cười dễ thương, ngoẹo đầu quan sát anh gương mặt sạch sẽ cấm dục bị in lên một dấu son môi, "Tất cả đều là diễn kịch lăng xê, cũng sẽ không phát sinh cái gì."
Tông Tầm khó chịu nói: "Anh không chấp nhận, không thoải mái..."
"Như thế nào mới có thể thoải mái?" Nguyên Thanh giọng điệu mang theo chút cám dỗ.
Xe cố ý đậu ở một góc tối, cô cố ý mặc một chiếc váy ngắn xếp ly lưng cao màu đen, trên người mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc cổ vuông ngắn cũn cỡn, hở bụng.
Tông Tầm tròng mắt nhìn cô tay phải nắm chặt váy mình, , váy đen nhánh, đùi trắng nõn, cô túm lên để lộ một bên đùi và sau đó là mông. Cô mặc một cái quần bằng ren hình chữ T màu đỏ thẫm.
"Em muốn ngồi trên đùi anh ..." Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn anh, hai chân hơi mở ra.
"Ngồi lên liền xuống, không tới?" Tông Tầm nói xong cũng thấy cô bò tới ngồi trên đùi anh, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy anh, anh nheo mắt ôm eo cô.
"Tại sao không cho Em xuống?" Nguyên Thanh vươn đầu lưỡi nhỏ liếm một bên cổ anh, hôm nay anh mặc đồng phục học sinh, sơ mi trắng cài cúc phía trên, nhìn đường viền cổ áo đang đóng chặt của anh cùng yết hầu* gợi cảm, trên người anh dù là một chi tiết nhỏ cũng khiến cô ẩm ướt.
(Yết hầu: Trái cổ hay Yết hầu là phần xương sụn bọc quanh dây thanh quản và nhô ra trước cổ.)
Chỉ liếm một chút, anh liền cứng rắn, Nguyên Thanh kẹp kẹp mông.
"Thao em." Tông Tầm thanh âm mang theo cơn giận dữ, khàn khàn và gợi cảm, bàn tay anh nắm lấy cặp mông bị kẹp chặt của cô rồi ấn mạnh lên cái kia của mình.
"Hừm..." Nguyên Thanh trong nháy mắt tao tao kêu một tiếng rồi, người mềm nhũn nã vào tay anh, nhẹ nhàng ngửi được hương thơm trên người anh.
"Có phải hay không thao chết em liền sẽ không chọc anh tức giận?" Tông Tầm bàn tay lớn chui từ trong vạt áo ra ôm lấy cặp vú đầy đặn của cô, lần này ngay cả miếng dán đầṳ ѵú cũng vô dụng, thật là phô trương.
Nguyên Thanh bị xoa cuộn mình trong ngực anh, toàn bộ thân thể đều do anh điều khiển, hai cái cái vú bị anh hung hăng nắm bóp, cô run giọng nói: "Nhẹ một chút..."
"Nhẹ một chút em sẽ thoải mái sao?" Tông Tầm hạ dùng sức đỡ lấy hạ thân, toàn bộ váy cô bị vén lên, bị anh đâm đến rung động.
"A...... Chỉ cần là anh liền thoải mái." Nguyên Thanh uốn éo cái mông, âm hộ ma sát liên tục vào côn ŧɦịŧ của anh.
"BA~." Tại cô không an phận liền bị Tông Tầm đánh mông, "Em ở bên ngoài cũng như thế tao sao?"
"A... Không có..." Nguyên Thanh bị anh đánh cho huyệt nhỏ lại ngứa, khẽ kêu.
"Thiếu đánh..." Tông Tầm đem váy cô nhét vào phần eo*, lộ ra cặp mông mê người của cô, "Có người đi qua có thể hay không nhìn thấy mông của em..."
(*nhét vào phần eo: chắc là nhét vào cạp váy.. :)
Nguyên Thanh bị lời nói của anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ bờ mông kẹp chặt: "Không muốn..."
"Ba."
"Ba."
"Ba."
Tông Tầm không nói lời nào, lại liên tục đánh cái mông của cô ba lần, rồi ngón tay mới hướng phía trước sờ sờ, tìm được một vũng nước, cái kia nguồn suối đói khát khó nhịn phun chất lỏng.
"Từ bỏ... Không nên đánh cái mông..." Nguyên Thanh cảm giác sâu sắc xấu hổ, chui vào trong ngực anh, tiểu huyệt muốn ngậm lấy ngón tay anh vừa sờ qua.
"Khẩu thị tâm phi*." Hai ngón tay Tông Tầm có chút cắm vào cửa hang làm căng huyệt của cô, "Nước chảy đến thật nhiều."
(*Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)
"Muốn côn ŧɦịŧ..." Nguyên Thanh trống rỗng đến cực điểm, kéo khoá quần anh ra, cách đồ lót sờ vật cứng nóng rực của anh, lòng ngứa ngáy khó nhịn, dứt khoát cầm chặt đồ lót kéo xuống.
"Trực tiếp cho em muốn, đây coi là trừng phạt sao?" Tông Tầm đè lại hạ thân không yên phận, ngón giữa trực tiếp đâm vào bên trong huyệt của cô, chỉ là không thỏa mãn cô mà thôi.
Nguyên Thanh kẹp chặt ngón tay của anh, tiểu huyệt liều mạng co rút lại: "Xong rồi, muốn côn ŧɦịŧ dùng sức trừng phạt em..."
Tông Tầm ngón giữa cắm vào huyệt bên trong không động, tay kia tiếp tục vỗ vào cái mông của cô, dùng ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Đút sữa cho anh đi."
"Không muốn... Anh cũng không đút cho em..." Nguyên Thanh nhấc lên mông phàn nàn nói.
"Được." Tông Tầm không có kiên trì, ngón giữa đâm lại cô, bàn tay tiếp tục trừng phạt cái mông của cô, "Như vậy là đủ rồi."
Mông đau đến tê dại vì bị đánh, ngứa sâu không chịu nổi, Nguyên Thanh mang theo tiếng khóc nức nở trả lời: "Không đủ... Muốn... Anh!"
Tông Tầm bị cô làm cho tính khí giận trướng, qυყ đầυ ở giữa không trung phun dịch đục, anh đem ngón tay rút ra, cấp tốc đem côn ŧɦịŧ đâm vào tận cùng tiểu huyệt nóng ướt.
"A..." Nguyên Thanh bị anh đột nhiên bị hành động đột ngột của hắn làm cho nghẹn lại, huyệŧ chặt chẽ nhanh chóng bị hắn lấp đầy, cô thở phào nhẹ nhõm kêu lên thoải mái, : "Tốt trướng... Anh thật thô..."
Tông Tầm ánh mắt xéo qua chú ý tới vòng tay đang đung đưa trên cổ tay cô, cơn tức giận chưa tan lại sôi lên, lại đánh một cái trên mông cô, âm hộ cô đột nhiên thắt lại, mị thịt đè xuống côn ŧɦịŧ.
Huyệŧ nhăn nheo một mực quấn lấy anh nhanh chóng nhúc nhích, sảng đến tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn, không khỏi càng lúc càng nhanh điều khiển cô, "Đủ rồi sao? Huyệŧ còn ngứa không?"
"Anh... Thật thoải mái..." Nguyên Thanh bị thao khóe mắt mang nước mắt, đầu lưỡi đưa ra khẽ liếm môi dưới, "Muốn anh sờ cái vú."
Tông Tầm đưa tay chợt nắm chặt sữa của cô, hung hăng chơi, "Thèm ăn gọi anh... Thật tao... Anh thao chết em..."
Nguyên Thanh bị giọng điệu nghiêm nghị của anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trái tim run lên:"Ừm... Muốn anh thao..."
"Em chính là mỗi ngày thiếu thao... Không thao em liền ra ngoài quyến rũ nam nhân." Tông Tầm bạo lực rút ra khỏi tiểu huyệt, tiếp tục ép hỏi: "Em có phải hay không thiếu thao?"
"A... Ân..." Nguyên Thanh sảng đến nói không ra lời, lắc lắc thân thể mê người.
"Có phải hay không thiếu thao, đúng hay không?" Tông Tầm ôm sát cô, hạ thể dùng sức điên cuồng cắm, thô cứng rắn âm hành lần lượt đâm đến hoa tâm, ép ra một cỗ dinh dính dâʍ ŧɦủy̠.
Nguyên Thanh bị anh thao được mất đi ý chí, chỉ biết là hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ, lựa ý hùa theo lời của hắn: "Là... Thiếu anh thao..."
Tông Tầm khẽ cười một tiếng, hai bàn tay to nắm chặt mông thịt cô, hai viêm trứng chim đầy đặn chăm chú đè ép đại âm thần, dâʍ ɖịƈɦ lần lượt tràn ra ngoài huyệŧ, eo chuyển động dữ dội, côn ŧɦịŧ cắm vào rút ra càng lúc càng nhanh.
"Ừm... A..." Nguyên Thanh khóe miệng vô ý thức ngậm lấy nước bọt, cả người bị anh cắm vào suиɠ sướиɠ đê mê quên hết tất cả, trong huyệt bj thân thô đâm đến kɦoáı ƈảʍ toàn thân.
Đại não càng ngày càng nóng, kɦoáı ƈảʍ cơ hồ muốn đem chính mình nuốt hết, Nguyên Thanh hét lên: "Muốn tới... Ngô..."
Một nháy mắt trong đầu pháo hoa tùy ý nở rộ, tiểu huyệt cắn chặt toàn bộ côn ŧɦịŧ, một cỗ chất lỏng nóng ướt trực tiếp tưới lên qυყ đầυ, Tông Tầm nghiến răng nghiến lợi mấy chục cái, cuối cùng mắt ngựa híp lại, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi dính dính phun vào trong lỗ hoa, bỏng đến Nguyên Thanh từ từ nhắm hai mắt toàn thân run rẩy.
Tông Tầm cao trào trong nháy mắt cúi người kề sát ở cơ thể của cô, bàn tay lớn gắt gao chế trụ mông thọt đỏ mập mạp của cô, ngón tay thon thả chìm sâu vào trong.
Sau khi đạt cực khoái, Nguyên Thanh nửa người trên hoàn toàn nằm sấp trong ngực Tông Tầm, phần eo bị bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng nâng lên, côn ŧɦịŧ rút ra khỏi âm hộ của cô vẫn đang động đậy, dâʍ ɖịƈɦ chảy ra cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nguyên Thanh cảm thấy dịch trong hoa huyệt không ngừng chảy ra, ôm lấy tay anh nói: “Quần của anh bẩn…”
"Để Đường Viêm đến đưa quần mới." Tông Tầm thở hổn hển hôn cái cổ trắng noãn của cô.
Nguyên Thanh chống lên cơ thể, ánh mắt giảo hoạt, "Nếu không anh giúp em ở chỗ này lưu lại cái vết hôn đi.."
Tông Tầm trong nháy mắt hiểu ý định của cô, anh hung hăng cắn cổ của cô, hung ác nói: "Đừng có lại chọc anh."
Nguyên Thanh cười đến đắc ý, muốn chọc giận em? Vậy ngươi cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.