Chúc Tinh Dao không muốn thừa nhận bản thân bị mù đường, cúi đầu hừ nhẹ: “Không phải tớ không biết, chỉ là bình thường không đi ra ngoài nhiều, mọi lúc trên xe tớ cũng không chú ý..”
Giang Đồ nhớ tới ánh mắt kinh hỉ vừa nãy như gặp được vị cứu tinh của cô, lại hỏi một câu: “Vừa rồi cậu đi vòng ở đây mất bao lâu?”
Chúc Tinh Dao trầm mặc một giây: “…Chắc là khoảng nửa giờ.”
Cậu không vạch trần cô, nhưng mà Giang Lộ lại hết sức khoa trương, oa oa nói: “Chị ơi, chị bị mù đường sao?”
Chúc Tinh Dao: “….”mặt cô nghiêm túc: “Thật không phải đâu.”
Giang Đồ nhìn dáng vẻ mạnh miệng của cô, bỗng nhiên muốn cười, lúc cậu xoay người khóe miệng cong lên mang theo ý cười, Giang Lộ gãi đầu một cái, đàng hoàng trịnh trong nói: “Được rồi, vì nhìn chị xinh đẹp như vậy, em tin chị đó.”
Chúc Tinh Dao: “…” Cô kinh ngạc chỉ vào cậu nhóc Giang Lộ chưa tròn mười hai tuổi, nhìn Giang Đồ: “Nhóc tiểu quỷ này sao lại biết nói chuyện như vậy? Cậu nhóc thật sự là em trai của cậu à? Tính cách so với cậu khác nhau một trời một vực.”
Giang Lộ đắc ý nói: “Chắc chắn là không giống rồi ạ, chị Giai Ngữ luôn nói em mà giống anh em như vậy, sẽ không tìm được bạn gái đâu.”
Giang Đồ: “…” Cậu cúi đầu, liếc cảnh cáo tiểu quỷ này.
Chúc Tinh Dao không nhịn được cười ra tiếng, Giang Đồ trầm mặc vài giây rồi quay người đi ở phía trước, hai anh em dẫn cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-sao-roi/2449491/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.